Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1773: Ngươi muốn ăn cái gì 8 (length: 3833)

Kiều Diệc cũng trừng mắt nhìn Kiều Tử Mạc một cái, bất quá ngược lại rất thông minh không tiếp lời hắn.
Thằng nhóc Tiểu Mạc này, dù sao mặt dày đã quen, hắn mới không sợ người khác mắng hắn đâu, hắn chỉ sợ người khác không để ý đến hắn thôi. Nếu mình mà theo ý hắn mà nói, chỉ sợ hắn sẽ càng làm tới, không biết còn nói ra cái gì nữa.
Từ buổi sáng hắn mang theo Chu Tiểu Nghiên xuất hiện trước mặt mình, Kiều Diệc đã biết, một ngày này của mình chỉ sợ cũng không tốt đẹp gì. Lần này Tiểu Mạc rõ ràng là nhắm vào mình mà đến, chỉ sợ hắn bây giờ còn đang ghét bỏ mình, người anh trai này quá nhu nhược, cái gì cũng không dám làm.
Hơn nữa màn hỗ trợ này của hắn quả thật khiến Kiều Diệc cảm thấy sợ hãi.
"Rốt cuộc ngươi cũng chịu về à?" Kiều Diệc tức giận hỏi, "Làm người phụ trách, ngươi bỏ mặc vị khách quan trọng là ta, rồi để một cô trợ lý nhỏ tới đón đợi, đây coi như là lễ phép sao? Ngươi làm vậy, không sợ lão bản của các ngươi trừ lương sao?"
"Không sợ nha. Chẳng lẽ anh hai sẽ đi mách lẻo với người ta sao? Huống chi, trợ lý nhỏ của em dáng người xinh đẹp, làm việc cũng rất nghiêm túc, em để nàng xuống đại diện em tiếp đón anh hai, cũng không tính là bạc đãi anh đâu."
"Ai... Ngươi..." Kiều Diệc thật đúng là không làm gì được thằng em trai này.
Không có cách nào, ai bảo hắn hiện tại đang có nhược điểm nằm trong tay Tiểu Mạc đâu, cho nên cũng không tiện nói gì hắn.
"Được rồi, không ăn nữa. Đi thôi, chúng ta thu dọn một chút rồi qua Lâm thị họp."
"OK nha!" Kiều Tử Mạc cười đáp.
Chu Tiểu Nghiên coi như cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, còn may không cần lại ăn cơm riêng với Kiều Diệc, nên nàng lập tức lanh lẹ đứng lên.
Trợ lý của Kiều Diệc đi vào thu dọn đồ đạc, sau đó mấy người bắt đầu xuất phát đi Lâm thị.
Trên đường đi, Kiều Tử Mạc rốt cuộc lại khôi phục dáng vẻ thường ngày, tranh thủ lúc chưa đến Lâm thị, hắn còn không cần phải ngụy trang thân phận của mình, cho nên hắn nhất định phải nói chuyện với Kiều Diệc nhiều một chút. Bằng không, đợi lát nữa đến Lâm thị, hắn phải giả vờ như không quen biết Kiều Diệc.
Haizz, cũng là làm khó hắn. Ai bảo hắn nhất định phải giấu diếm thân phận của mình, còn nói muốn đến chịu khổ chứ! Chu Tiểu Nghiên nghĩ đến cũng thấy buồn cười. Có phải những đại thiếu gia như bọn họ đều có một trái tim tò mò về cuộc sống bình thường không nhỉ.
Chu Tiểu Nghiên cũng tranh thủ lúc này lén lấy điện thoại ra nhắn tin cho Vu Hàn.
"Ăn cơm chưa? Chốc nữa em sẽ về công ty."
Cũng không biết tiểu ca ca có biết cô và Kiều Tử Mạc cùng đi đâu không, nhưng mà một lát nữa cô sẽ cùng Kiều Diệc cùng xuất hiện ở công ty, vậy cô cũng nên báo cáo trước với tiểu ca ca một chút.
"Ăn rồi. Em đi đâu vậy?" Vu Hàn trả lời rất nhanh.
"Em bị Kiều Tử Mạc sắp xếp đi cùng anh ta tiếp Kiều Diệc, hơn nữa em trước đó thật sự không biết anh ta muốn em đi cùng anh ta ra sân bay tiếp Kiều Diệc!"
Nếu như cô sớm biết thì chắc chắn cô sẽ không đồng ý với yêu cầu của Kiều Tử Mạc, đến làm cái gì trợ lý tạm thời quỷ quái của hắn!
"Ta biết." Vu Hàn cũng không nói gì thêm, hai người ở cách nhau xa như vậy, họ cũng không nhìn thấy nhau, chỉ có thể dùng chữ để giao tiếp, cho nên Chu Tiểu Nghiên cũng không thể nào nhìn ra được Vu Hàn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, hiện tại hắn có biểu cảm gì.
Mấy chữ đơn giản của hắn, Chu Tiểu Nghiên căn bản không thể nào biết được có phải là suy nghĩ thật của hắn không. Đến cuối cùng hắn có không thèm để ý đâu? Cho dù để ý, hắn cũng nhất định sẽ không nói ra đâu.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận