Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3625: Khiêu chiến 16 (length: 3614)

"Ta không muốn nghe cái đó. Ngươi bây giờ cũng muốn cùng Quách Thừa Cẩm ở trong game kết hôn, ngươi còn bắt ta trước đi tỉnh táo suy nghĩ. Có phải hay không đợi đến các ngươi ở trong game kết hôn, đợi đến ngươi cùng Quách Thừa Cẩm thật vui vẻ ở cùng một chỗ, ta mới có thể ra nói chuyện?"
"Ai nha..."
Tiểu Bố Đinh đột nhiên không biết nói gì.
Nàng dường như bây giờ nói gì, Tạ Nguyên cũng sẽ không từ bỏ chấp nhất của hắn. Cũng hoặc là, Tạ Nguyên nói rất rõ ràng, hắn chính là vì nàng trở về, hắn người, hắn công ty, hắn hết thảy tương lai, hắn đều đặt ở đây.
Hắn chính là vì Tiểu Bố Đinh làm vậy, cho nên hắn sao có thể dễ dàng từ bỏ như vậy. Vậy Tiểu Bố Đinh nên nói gì đây. "Được rồi, chúng ta trở về đi." Tiểu Bố Đinh cuối cùng nói.
"Tiểu Bố Đinh, đừng ở cùng với hắn có được không?" Lúc Tiểu Bố Đinh xoay người, Tạ Nguyên đột nhiên giữ chặt Tiểu Bố Đinh.
Giọng điệu của hắn hiếm khi trở nên thực ôn nhu, sau đó cũng rất nhỏ yếu, dáng vẻ đáng thương, bất lực.
Hắn hiện tại đã hai mươi lăm tuổi, đã chưởng quản toàn bộ Tạ gia xí nghiệp. Hiện tại Tạ Nguyên, vẫn là tây trang giày da, trang điểm rất thành thục.
Thực ra Tiểu Bố Đinh rất nhiều năm chưa từng nhìn thấy Tạ Nguyên mềm yếu như vậy. Đột nhiên nghe hắn nói như vậy, Tiểu Bố Đinh như thể trở lại thời đi học, khi đó Tạ Nguyên thường xuyên mệt mỏi, liền sẽ nói như vậy với nàng, nàng sẽ nhẹ nhàng an ủi hắn.
Ký ức như vậy nhớ lại, thật là xa xôi a.
Nhưng Tiểu Bố Đinh vẫn là không kìm lòng được cảm khái.
Nàng cũng không hoàn toàn quên. Nói thật, khi ngươi đã từng rất nghiêm túc thích một người, thì thực khó để nói quên hẳn hắn.
Ngươi kiểu gì cũng sẽ có lúc, nhớ lại những gì đã qua.
"Ta thấy ảnh chụp, là người phụ nữ này ôm đứa con của nàng, sau đó là chụp ảnh vào năm 1996. Trên tấm ảnh viết đứa trẻ đó 5 tuổi!"
"Nói cách khác, đứa trẻ đó sinh năm 1991! Nói cách khác, mẹ nó sinh năm 1966! Đúng không?"
"Ừm, không sai."
Chờ đến khi có đáp án, Quách Thừa Cẩm lập tức viết bốn con số đó lên màn hình.
Sau đó theo năm 1996 xuất hiện, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ: "Chúc mừng thông quan!!"
"A!!"
Quách Thừa Cẩm và Tiểu Bố Đinh vui vẻ đập tay một cái. Không ngờ trò chơi này cuối cùng vẫn thuận lợi qua được. Xem ra cuối cùng muốn chiến thắng chính là bọn họ.
"Vậy chúng ta ra ngoài thôi!!"
"Được."
"Ai, không ngờ trò chơi cuối cùng lại đơn giản vậy. Ta ban đầu còn tưởng rằng sẽ có bao nhiêu mật mã phức tạp muốn chúng ta thu thập chứ." Sau khi ra ngoài, Quách Thừa Cẩm còn không nhịn được cảm thán.
"Đúng vậy."
Bất quá sự thật chứng minh, bọn họ đều là người ăn ý, đồng thời cũng thông minh.
"Xem ra Quách Diệc Cẩm và Tần Thiên còn chưa ra, cho nên là chúng ta thắng!! Ha ha ha ha, đợi đến khi bọn họ ra, ta muốn để bọn họ mời ta ăn tiệc!!"
Quách Thừa Cẩm đắc ý nói.
"Ngươi là ca ca, sao lại có ý để muội muội mời ngươi ăn tiệc."
"Nhưng mà ta là người thắng mà, chúng ta đã nói, ai thua người đó mời ăn cơm."
"Được thôi."
Sau đó Tiểu Bố Đinh và Quách Thừa Cẩm chờ ở bên ngoài khoảng mười mấy phút, Quách Diệc Cẩm và Tần Thiên mới ra. Lúc ra, Quách Thừa Cẩm liếc mắt đã thấy vết thương trên đầu Quách Diệc Cẩm.
Đây là lúc cô ấy vừa ở trong ngục giam, không cẩn thận va vào tường bị ngã.
(Hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận