Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3667: Từ bỏ 22 (length: 3655)

"Không có gì đâu, đây cũng không phải là chuyện gì to tát. Huống chi, hiện tại mọi người đều biết chuyện này rồi. Ta biết ngươi không có ác ý, ngươi là đang quan tâm ta. Nhưng ta vẫn phải đáng tiếc nói cho ngươi, những điều đó đều là thật."
"Tần Thiên ca ca, thật xin lỗi."
"Không sao. Hôm nay là ngươi đang giúp ta. Ngươi làm gì còn nói xin lỗi với ta?"
"Không phải, chủ yếu là Tần Thiên ca ca, vốn dĩ ngươi đã rất khó chịu, ta còn hỏi như vậy ngươi. Vậy chẳng phải ta cũng giống những người ngoài kia sao, đều đang xát muối vào vết thương của ngươi."
"Không có mà. Thực ra từ trưa đến giờ, ta cũng nên dần nguôi ngoai rồi. Thật ra chuyện này cũng không có gì phải đau khổ, dù sao ta và nàng đã sớm chia tay rồi mà."
"Vậy Tần Thiên ca ca, ngươi còn thích nàng không?" Quách Diệc Cẩm không hiểu sao, lại hỏi một câu như vậy.
Đúng là hết chuyện để nói rồi.
"Ta chỉ có thể nói với ngươi là trước kia từng thích, nhưng mà đó là chuyện quá khứ rồi, hiện tại thì càng không thể."
"Vậy ngươi có khổ sở không?"
"Không khó qua, chỉ là có chút tức giận thôi. Cảm giác này ngươi chắc là hiểu rõ nhỉ?"
Không thích, nhưng lại bị người ta lừa gạt thì chắc chắn là sẽ tức giận.
Hơn nữa hôm nay lại ở tình huống như vậy, có nhiều người như thế, Tần Thiên ca ca tức giận cũng là chuyện bình thường.
"Nhưng cũng may, hôm nay có ngươi ở đây. Cho nên ta càng nên cảm ơn ngươi."
"Ta nói này, Tần Thiên ca ca, ngươi không cần cảm ơn ta. Chỉ cần ngươi không muốn khổ sở là tốt rồi, ta không muốn thấy ngươi khổ sở."
"Diệc Cẩm, ngươi thật là một cô nương rất tốt, tương lai ai có phúc cưới được ngươi, đó là phúc của người ta."
Nghe đến đây, Quách Diệc Cẩm có chút buồn.
Nàng cảm thấy Tần Thiên thật sự không thích nàng, nếu không thì bọn họ cũng đã đính hôn rồi, vì sao Tần Thiên ca ca vẫn nói những lời đó? Nếu như Tần Thiên ca ca có chút tình cảm nào với nàng, hắn sẽ không cứ đẩy nàng ra như vậy.
Điều này giống như đang cố tình phủi sạch quan hệ với nàng vậy.
"Đúng rồi, gần đây anh trai ngươi và Tiểu Bố Đinh thế nào rồi?" Nói chuyện một hồi, Tần Thiên và Quách Diệc Cẩm lại bắt đầu chuyển sang những chuyện khác.
Trước đây họ hay cùng nhau, cũng thường nói về mấy chuyện lặt vặt trong nhà.
"Bọn họ à. Ai, nói thế nào nhỉ. Vốn dĩ đang tốt đẹp mà, Tiểu Bố Đinh cũng đã đồng ý kết hôn với anh trai ta trong game, ta còn cảm thấy anh ta cuối cùng cũng đợi được đến ngày thấy trăng. Nhưng mà ai ngờ được, vì Tiểu Bố Đinh dạo này công việc bận quá, chuyện này lại cứ bị trì hoãn. Nhưng mà ta thấy tình cảm của họ vẫn tốt, có lẽ vẫn sẽ thành thôi."
"Ngươi nghĩ kế cho Thừa Cẩm thì hăng hái thật đấy, sao chuyện của mình không sốt sắng chút nào?"
"Tần Thiên ca ca, ta đã nói rồi mà, ta không có thích ai cả. Thôi được rồi, không nói với ngươi nữa, chúng ta về thôi."
Cũng đã muộn rồi, nhiệm vụ của bọn họ cũng đã xong, đúng là nên về.
"À phải rồi, Diệc Cẩm, vài ngày nữa có phải ngươi phải về trường học không?"
Quách Diệc Cẩm cũng giống Quách Thừa Cẩm, cũng còn năm cuối mới tốt nghiệp. Cho nên sau hè này, nàng cũng phải quay lại trường học.
"Đúng vậy."
"Vậy đến lúc đó ta đến thăm ngươi."
"Hả? Sao vậy ạ?" Trường của Quách Diệc Cẩm cách đây rất xa. Đi máy bay cũng phải ba tiếng đồng hồ. Vì sao Tần Thiên lại muốn chạy xa như vậy để thăm nàng, hơn nữa trước đây hắn chưa từng đến trường thăm nàng bao giờ cả.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận