Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2389: Ngươi chẳng lẽ không muốn thay đổi sao 4 (length: 3568)

"Cái gì ngươi ở văn phòng ta? Hiện tại sao? Ngươi khi nào thì đến vậy?"
Kiều Diệc cũng rất kinh ngạc, hắn hôm nay biết Kiều Tử Mạc muốn về, khó khăn lắm mới trước giờ tan làm, liền muốn đến sân bay chờ Kiều Tử Mạc, sau đó đón hắn cùng nhau về nhà.
Mấy năm nay, công việc của hắn càng ngày càng bận rộn, Tiểu Mạc cũng dần dần trưởng thành, coi như hắn đã có thời gian rất dài không đến đón Kiều Tử Mạc.
Lúc nhỏ, hắn thỉnh thoảng vẫn đi đón Tiểu Mạc tan học, nhưng hiện tại thì không có cơ hội đó. Nhưng bây giờ Tiểu Mạc lại nói cho hắn biết, hắn đã trở về, hơn nữa còn đến văn phòng của hắn rồi?
Hắn là khi nào về vậy, sao cũng không báo trước một tiếng? Làm hại bọn họ cứ như vậy bỏ lỡ!
"Mới đến thôi. Hôm nay ta về trước, nghĩ bụng sẽ đến công ty ngươi, vừa hay có thể đón ngươi cùng nhau tan làm, cũng sắp mười giờ mới tan, hôm nay sao tự nhiên lại không tăng ca thế? Hừ."
"Được rồi, ngươi chờ ta một chút, ta lập tức về ngay."
Cũng may, chỗ hắn đi không xa lắm, nhưng hiện tại đang là giờ cao điểm tan tầm, đoán chừng cũng không thể nhanh về được. Cũng chỉ đành để Tiểu Mạc ở đó chờ hắn một lát.
Trong lúc chờ Kiều Diệc, Kiều Tử Mạc cũng gọi điện thoại về nhà. Hắn hiếm khi về nhà, người lớn trong nhà đều đang chờ, hắn cũng phải báo cáo chuẩn bị một chút mới được.
"Tiểu Mạc à, con đến rồi à! Trời ơi, trước đó mẹ nói muốn để người đi đón con, con nói không cần, bây giờ ở đâu đấy?"
"Mẹ, con đang ở công ty anh trai, tối nay chắc chúng con không về ăn cơm được, mọi người đừng chờ tụi con nha."
"Sao lại không về, mẹ đã làm xong món con thích ăn rồi."
"Cứ giữ đó đi, con về muộn sẽ ăn. Con cũng đã lâu không cùng anh trai ăn cơm riêng, nên muốn cùng anh ấy đi ăn, được không ạ?"
"Vậy được rồi, hai đứa ở ngoài cẩn thận nhé, không được uống rượu nha."
"Biết rồi mà, chúng con có phải trẻ con đâu."
"Chỗ nào mà không phải trẻ con chứ, trong mắt mẹ, các con mãi mãi vẫn là con của mẹ."
"Dạ... mãi mãi là cục cưng nhỏ của mẹ, được chưa?"
"Ừm."
Cúp điện thoại, Kiều Tử Mạc một mình trong văn phòng Kiều Diệc lung tung đi dạo một hồi, sau đó lại lấy điện thoại ra chơi vài ván game, Kiều Diệc mới cuối cùng trở về.
Haizz, xem ra sau này tốt nhất đừng chơi cái gì bất ngờ nữa, bất ngờ thường đến cuối cùng lại biến thành bộ dạng này. Bọn họ đều là đàn ông, đàn ông bày trò bất ngờ gì chứ, xem ra ông trời cũng không nhìn được, cố ý trêu chọc bọn họ đây mà.
"Anh, em muốn ăn tiệc!"
"Đi ăn đi!"
"Đúng rồi anh, anh ghét nhất ăn cái gì vậy?"
"Làm gì? Anh không đặc biệt ghét ăn gì cả, anh dễ thôi, cái gì cũng ăn được."
"Thật sao? Vốn em còn định nói, nếu anh ghét ăn cái gì, thì tối nay chúng ta đi ăn món đó đấy."
"Anh với em có thù sao? Hả? Nếu nhất định phải nói, thì chắc là cá đi. Em biết đấy, anh từ nhỏ đã không thích ăn hải sản, còn cả cá nữa."
"Vậy được rồi, vậy hôm nay chúng ta đi ăn cá!"
Kiều Diệc: "... Em nghiêm túc chứ?"
"Đương nhiên rồi."
"Thôi được..."
Ai bảo hắn là kẻ cuồng em trai chứ, em trai đã nói điều gì, hắn cũng sẽ không nói không được. Cho dù bắt hắn đi ăn món mà hắn ghét nhất, chỉ cần Tiểu Mạc nói ngon, hắn cũng nguyện ý thỉnh thoảng thử thách bản thân một lần vì em ấy.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận