Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 819: Chuyện cũ trước kia (length: 3839)

"Cậu chủ nhỏ, đã khuya lắm rồi, hay là chúng ta về trước đi. Cậu chủ lớn có lẽ vẫn còn bận, cũng không biết lúc nào mới về đâu."
Lão người hầu đã thúc giục Kiều Tử Mạc nhiều lần, thực ra không phải nàng muốn thúc giục Kiều Tử Mạc về, mà là mẹ của Kiều Tử Mạc ở nhà đứng ngồi không yên, nhất định phải giục Kiều Tử Mạc mau chóng về.
Con trai lớn của bà là một kẻ nổi tiếng cuồng công việc, khuya khoắt mới về là chuyện thường ngày, bà không thể để con trai bé bỏng của bà cũng phải ở đó chờ cả đêm được.
Kiều phu nhân không biết Kiều Tử Mạc rốt cuộc có chuyện gì quan trọng, cứ nhất quyết phải tìm anh trai của hắn, cho nên bà gọi điện thoại tới đây hết lần này đến lần khác, bảo người hầu mau chóng đưa Kiều Tử Mạc về.
Thực ra hai căn biệt thự cũng chỉ cách nhau một cái vườn hoa, không xa, nhưng Kiều phu nhân một khắc không thấy Kiều Tử Mạc về thì một khắc không thể yên lòng.
"Được rồi! Đừng ồn nữa! Đi pha cho ta một ly cà phê đi." Kiều Tử Mạc vốn cũng không phải người dễ tính gì cho cam, thêm việc đợi Kiều Diệc cả đêm không thấy bóng dáng, hắn cũng bực mình. Đối mặt người hầu hết lần này đến lần khác giục giã, hắn không nhịn được quát lên một tiếng.
Nhưng người hầu nhà Kiều đã sớm quen với tính khí của cậu chủ nhỏ rồi, cũng biết hắn không thật sự giận. Nghe Kiều Tử Mạc dặn dò xong, lập tức ngoan ngoãn đi pha cà phê.
Từ xế chiều đến giờ, Kiều Tử Mạc đã gọi cho Kiều Diệc mười cuộc điện thoại, nhưng lần nào cũng bị Kiều Diệc qua loa cho xong bằng câu còn đang bận, lát nữa nói sau.
Không biết anh trai hắn cả ngày bận rộn cái gì, hôm nay là lễ tình nhân đó, đã lớn cả rồi, không biết đi hẹn hò với con gái, cứ suốt ngày vùi đầu vào công việc, thảo nào đến giờ vẫn là chó độc thân.
Đến khi kim đồng hồ cuối cùng cũng chỉ qua mười hai giờ, Kiều Tử Mạc rốt cuộc cũng thấy bóng dáng Kiều Diệc.
Hắn xem như đã về!
Đợi thêm nữa, Kiều Tử Mạc cảm thấy mình sắp hóa đá ở đây luôn rồi.
"Ca!" Kiều Tử Mạc lập tức xông tới, "Ngươi xem như đã về!"
Cám ơn trời đất a, hắn thật sự sợ anh trai hắn giống như lời mẹ hắn nói, sẽ bận đến cả đêm không về mất.
"Tiểu Mạc?" Kiều Diệc có chút kinh ngạc nhìn Kiều Tử Mạc, "Sao em lại ở đây?"
"Em ở đây đợi anh, em có chuyện muốn hỏi anh."
Kiều Tử Mạc quay người dặn người hầu một câu: "Ngươi về trước đi. Nói với mẹ ta là anh ta đã về, lát nữa ta sẽ tự qua đó."
"Dạ, cậu chủ." Người hầu cũng thở phào nhẹ nhõm, như thể đã hoàn thành nhiệm vụ, lập tức trở về báo cáo.
Đợi người hầu đi khuất, Kiều Diệc mới cởi áo khoác, tùy tiện ném lên ghế sofa, rồi hơi nới lỏng cà vạt, còn cầm ly cà phê Kiều Tử Mạc vừa pha lên uống một ngụm.
"Em muốn hỏi chuyện cha của Hàn Nặc sao?"
"Ca, người kia thật sự là cha ruột của Hàn Nặc?"
Đúng vậy, Kiều Tử Mạc sở dĩ đợi đến khuya thế này, chẳng phải vì Hàn Nặc gọi điện thoại hỏi hắn có biết chuyện của Chu Mịch không hay sao.
Hắn từng gọi điện hỏi Kiều Diệc, nhưng Kiều Diệc không nói rõ ràng, nhưng Kiều Tử Mạc sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy chứ, chuyện của Hàn Nặc luôn luôn là chuyện của hắn, huống chi còn liên quan đến chuyện lớn như cha ruột, Kiều Tử Mạc không biết rõ thì không thể yên giấc!
"Ta cũng không biết." Kiều Diệc nghiêng người dựa vào ghế sofa, bận cả ngày, hắn cũng thấy mệt mỏi.
Ngay cả Kiều Tử Mạc cũng nhìn ra vẻ mệt mỏi trong mắt hắn, nếu không phải vì chuyện gấp, chắc giờ hắn đã bắt anh trai về nghỉ rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận