Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2425: Vu thúc thúc 8 (length: 3901)

Sau đó làm Vu Hàn trở về, phát hiện Chu Tiểu Nghiên đã từng tới nơi này, phỏng đoán trong lòng hắn cũng cảm thấy tự trách, rồi lại thấy ngượng ngùng, cho nên liền không dám đến hỏi Chu Tiểu Nghiên về chuyện này.
Như vậy hắn chỉ có thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra.
Ừ, Chu Tiểu Nghiên tự giải thích cho Vu Hàn như vậy, về sau nàng cũng chấp nhận cách giải thích này của mình.
Mặt khác là thời tiết gần đây hơi nóng, bình thường khi trời nóng, người thường sẽ gầy đi, nên việc Tiểu Hôi Hôi gầy một chút, cũng có thể hiểu được.
Bất quá Chu Tiểu Nghiên vẫn muốn mang Tiểu Hôi Hôi đi.
Dù cho tiểu ca ca không cố ý chăm sóc Tiểu Hôi Hôi không tốt, thì hiện tại cũng chứng minh được, hắn thật sự không thích hợp nuôi Tiểu Hôi Hôi. Tiểu ca ca bình thường công việc bận rộn như vậy, phỏng đoán cũng không có thời gian chăm sóc một con thỏ nhỏ.
Chu Tiểu Nghiên vẫn cảm thấy, Tiểu Hôi Hôi do nàng chăm sóc sẽ thỏa đáng hơn.
Chỉ là phải làm sao để nói với Vu Hàn chuyện này đây?
Ai, xem ra chuyện này, còn không thể quá vội, nàng còn phải về nghĩ cho kỹ một cái lý do, tốt nhất là lý do không khiến tiểu ca ca bận tâm mới được.
Chu Tiểu Nghiên đi ra ban công, thay Tiểu Hôi Hôi một ít thức ăn mới, cùng một ít nước. Cái lồng này có vẻ hơi bẩn, chắc là Vu Hàn bình thường ở nhà, cũng không có rảnh mỗi ngày dọn dẹp và lau chùi cho Tiểu Hôi Hôi. Con trai mà, chắc không nghĩ nhiều đến vậy.
Chu Tiểu Nghiên vốn định lập tức bắt tay giúp Tiểu Hôi Hôi dọn dẹp lồng, nhưng lúc này Vu Hàn lại đứng ngay sau lưng nàng, nếu nàng vừa lên đã chê lồng quá bẩn, rồi lập tức bắt tay dọn dẹp ngay, Vu Hàn nhất định sẽ cảm thấy nàng đang trách cứ hắn không chăm sóc tốt cho Tiểu Hôi Hôi.
Cho nên bây giờ nàng không thể làm như vậy. Thế là Chu Tiểu Nghiên chỉ có thể đứng cạnh lồng, rồi cho Tiểu Hôi Hôi thêm một chút nước và thức ăn.
"Tiểu Nghiên, ngươi cũng lâu lắm rồi không gặp Tiểu Hôi Hôi, có phải rất nhớ nó không?"
"Đúng đó, ta rất nhớ nó." Chu Tiểu Nghiên vừa nói, vừa đưa tay sờ cái đầu xù lông của Tiểu Hôi Hôi.
Tương tự, Tiểu Hôi Hôi nhìn thấy Chu Tiểu Nghiên, cũng tỏ ra rất phấn khích. Với nó, người chủ nhân đã chăm sóc nó rất lâu, nhưng lại đột nhiên biến mất, Tiểu Hôi Hôi vẫn rất có tình cảm và rất nhớ. Cho nên Chu Tiểu Nghiên vừa đưa tay đến, Tiểu Hôi Hôi liền tự động đưa đầu tới.
"Ngươi xem, Tiểu Hôi Hôi cũng rất nhớ ngươi đây." Vu Hàn nói, "Cho nên Tiểu Nghiên, nếu rảnh, ngươi có thể thường xuyên đến thăm nó nha."
"Ừm."
"Thật ra, mỗi lần nhìn thấy Tiểu Hôi Hôi, ta đều sẽ nhớ lại lúc trước chúng ta nhặt được nó ở vùng ngoại ô núi, khi đó nó nhỏ xíu như lòng bàn tay, lúc bị chúng ta phát hiện, cũng bị dầm mưa đến hấp hối, trông đặc biệt đáng thương. Thế mà trong chớp mắt, nó đã lớn như vậy rồi. Thời gian trôi nhanh thật, rất nhiều thứ cũng thay đổi."
Chu Tiểu Nghiên lặng lẽ nghe Vu Hàn nói, không biết là do nàng nhạy cảm hay sao, tiểu ca ca đang mượn chuyện của Tiểu Hôi Hôi, nói nàng đã thay đổi sao? Hay là đang nói quan hệ giữa bọn họ đã thay đổi?
Hắn đang trách cứ nàng sao?
Chu Tiểu Nghiên không dám lên tiếng. Vốn dĩ, nàng đối với Vu Hàn, nàng vẫn luôn cảm thấy bản thân có lỗi, là nàng có lỗi với Vu Hàn. Hiện tại Vu Hàn nhớ lại chuyện lúc trước, Chu Tiểu Nghiên cũng nghĩ ngợi rất nhiều. Lúc trước khi mụ mụ rời đi, nàng không nơi nương tựa, cũng chán nản, là tiểu ca ca luôn ở bên cạnh nàng.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận