Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 01: Mất trí nhớ (length: 5720)

Bệnh viện nhân dân số một thành phố A, tòa nhà ngoại khoa cao tầng, phòng bệnh VIP số 2.
Trước giường bệnh, nam sinh hơi nghiêng đầu, đôi mắt không hề nhúc nhích nhìn chằm chằm cô gái đang nằm trên giường.
"Tiểu Nặc, mau tỉnh lại đi." Nam sinh có chút mấp máy môi, chớp mắt, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô gái.
Bác sĩ chẳng phải nói Tiểu Nặc chỉ bị thương nhẹ thôi sao, thế nhưng tại sao lại hôn mê lâu như vậy? Đã tròn một ngày một đêm rồi, nếu Tiểu Nặc không tỉnh lại, vậy phải làm sao mới tốt?
Cô gái trên giường dường như cảm nhận được tâm tư của nam sinh, khẽ động đậy ngón tay vẫn luôn bị nam sinh nắm chặt trong lòng bàn tay, rồi chậm rãi mở mắt.
"Tiểu Nặc, cuối cùng ngươi cũng tỉnh!" Nam sinh vui mừng đến suýt khóc, tâm trạng bất an lo lắng suốt một ngày qua cũng lập tức tan biến.
Tiểu Nặc đã tỉnh, hắn phải lập tức gọi điện báo cho ba mẹ. Bởi vì họ cũng giống như hắn, đều đang lo lắng cho bệnh tình của Tiểu Nặc.
Cô gái nằm trên giường mờ mịt nhìn xung quanh. Đây là bệnh viện sao? Tại sao mình lại nằm ở đây? Mình bị bệnh hay là...?
Nam sinh trước mặt này là ai? Còn... chính mình là ai?
Cô gái run rẩy nắm chặt tay. Trời ơi, có lẽ nào mình bị mất trí nhớ rồi?
Không đúng, không đúng. Mình nhất định đang mơ. Cô gái nhanh chóng nhắm mắt lại, cắn mạnh vào môi mình một cái.
"Á!" Đau quá.
Nghe tiếng kêu của cô gái, nam sinh vội buông điện thoại trong tay, nhìn lại.
"Tiểu Nặc, sao vậy? Sao môi ngươi lại chảy máu?"
Cô gái không trả lời, nhưng trong mắt đã ngấn lệ. Chuyện này rốt cuộc là thế nào, tại sao mình lại đột nhiên mất trí nhớ?
Nam sinh càng thêm lo lắng, nhanh chóng nắm chặt tay cô gái: "Tiểu Nặc đừng khóc, bác sĩ nói vết thương trên trán ngươi sẽ nhanh khỏi thôi, sẽ không để lại sẹo!"
Cô gái chớp mắt. Ơ, trên trán mình có vết thương? Chẳng lẽ mình ngã ở đâu đó, rồi mới mất trí nhớ?
"Ta làm sao bị thương vậy?"
Thấy Tiểu Nặc cuối cùng cũng chịu mở miệng, lòng nam sinh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, vươn tay nhẹ nhàng xoa lên trán cô gái, dịu giọng nói: "Ngươi đó, lúc nào đi đường cũng không nhìn, nên mới bị ngã cầu thang."
Một câu nói hời hợt, không hề trách cứ. Nhưng nam sinh vẫn còn nhớ rõ cảnh Tiểu Nặc đột nhiên ngã từ trên lầu xuống hôm qua.
Lúc ấy ba mẹ đều không có ở nhà, chính hắn cũng hoảng hốt hết cả lên. Vết thương trên đầu Tiểu Nặc tuy nhìn không quá nghiêm trọng, nhưng lại hôn mê bất tỉnh. Trước là gọi điện thoại cấp cứu cho bệnh viện, sau đó lại vội vàng gọi cho mẹ còn chưa về nhà. Cũng may khi đến bệnh viện, bác sĩ kiểm tra nói không có gì đáng ngại, bọn họ mới yên lòng.
Nghe lời nam sinh, trong đầu cô gái dường như dần hiện ra vài hình ảnh mơ hồ. Cầu thang, ngã lầu... nhưng vẫn là không nhớ ra gì.
"Vậy, ta là ai, ngươi là ai?" Cuối cùng cô gái vẫn là hỏi ra miệng. Bản thân mình không tìm được đáp án, đành phải nhờ người khác giúp. Nhìn nam sinh trước mắt này có lẽ là người rất quan trọng với cô, hẳn là có thể giải đáp được thắc mắc của cô.
Thế nhưng nam sinh lại đột nhiên bật cười, vươn tay định gõ lên trán cô, nhưng thấy trên trán cô còn có vết thương, lại rụt tay về.
"Hàn Nặc! Ta nói sao ngươi bị thương còn nghịch ngợm vậy? Lại còn làm loạn, ta mách ba mẹ cho ngươi ở bệnh viện một tháng!"
"Ơ?" Cô gái mở to mắt, có chút không hiểu hắn đang nói gì. Nàng đâu có làm loạn, mà nàng cũng không muốn ở bệnh viện một tháng đâu!
À phải, hắn gọi nàng là Hàn Nặc! Vậy tên mình là Hàn Nặc sao? Còn hắn... Nàng lại lén nhìn nam sinh, chẳng lẽ là anh trai mình?
"Ngươi... ngươi là anh trai ta?" Cô gái thăm dò hỏi.
Nam sinh cười xoa đầu nàng: "Sao hôm nay chịu gọi ta là anh trai rồi, ngã cầu thang làm hư đầu rồi à? Ừm, không, chắc là ngã hơi mạnh thôi."
À, thì ra hắn thật sự là anh trai cô. Sao trong lòng có chút thất vọng nhỉ? Mà theo lời anh trai nói, có vẻ trước khi mất trí nhớ mình là một đứa em không mấy tôn trọng anh trai thì phải.
"Vậy tên anh là gì?"
Đến lúc này nam sinh mới nhận ra điều bất thường, hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt: "Ngươi nói gì?"
"Ta hỏi tên anh là gì?"
"Ngươi..." Giọng nam sinh run rẩy, "Tiểu Nặc, ngươi không phải đang đùa đó chứ?"
Cô gái nhẹ nhàng lắc đầu: "Anh trai, em hình như bị mất trí nhớ rồi."
Nam sinh ngây người tại chỗ, biểu tình đờ đẫn: "Tiểu Nặc, ngươi thật sự không nhớ ta là ai sao?"
"Anh là anh trai em mà, anh vừa mới nói với em."
"Ta không phải anh trai ngươi!" Nam sinh đột nhiên hét lớn một tiếng, khiến cô gái trên giường giật mình. Nam sinh ý thức được mình hơi mất khống chế cảm xúc, dừng lại, rồi chậm rãi nói: "Ta đi gọi bác sĩ." Nói xong liền rời khỏi phòng bệnh.
Chẳng bao lâu sau, nam sinh đã mang theo một vị bác sĩ trở lại.
Bác sĩ đến bên giường hỏi cô gái một vài câu hỏi đơn giản.
"Tiểu Nặc này, cháu có nhớ chú Vu không?" Cô gái nhìn vị bác sĩ hiền hòa dễ gần trước mặt, lắc đầu.
"Vậy cháu có nhớ tên mình, trường học, địa chỉ nhà không?" Cô gái vẫn lắc đầu.
"Xin lỗi bác sĩ, cháu bây giờ không nhớ gì cả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận