Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 654: Ngươi ở chỗ nào (length: 3826)

Lâm Việt cũng thực mờ mịt nhìn chằm chằm Diệp Tuyết cùng Hàn Nặc.
Theo các nàng vừa mới đối thoại, Lâm Việt cũng đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, chỉ là hắn không thể tin được đây hết thảy là thật.
Tiểu Nặc vừa mới nói chính là chuyện của nàng khi còn nhỏ, Tiểu Nặc nhớ tới chuyện đã qua rồi? Tiểu Nặc khôi phục ký ức rồi?
Lâm Việt cảm thấy chính mình như đang nằm mơ, nghe được mỗi một câu nói, nhìn thấy mỗi một hình ảnh, hắn đều cảm thấy không có cảm giác chân thực. Hắn đã từng cỡ nào hy vọng Tiểu Nặc có thể nhanh chóng khôi phục ký ức a, như vậy bọn họ liền có thể trở lại quá khứ. Thế nhưng về sau chậm rãi, hắn đã mất đi lòng tin, đến cuối cùng hắn đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng xa vời đó.
Hiện tại Tiểu Nặc thật khôi phục ký ức, thế nhưng hắn lại sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng của hắn, chờ mộng tỉnh giấc, Tiểu Nặc vẫn là Tiểu Nặc, mà hắn vẫn là hắn.
Diệp Tuyết tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn nhiều, đây cũng là lý do Tiểu Nặc cuối cùng chịu nói ra chuyện nàng đã khôi phục ký ức.
Bây giờ trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, hơn nữa khoảng thời gian này, bầu không khí trong nhà vẫn luôn rất nặng nề ngột ngạt, nàng sợ cha nuôi thân thể chưa khỏe, mà mẹ nuôi lại ngã bệnh.
Cho nên nàng mới nói ra chuyện nàng khôi phục ký ức, ít nhất điều này có thể cho gia đình u ám này một chút ánh sáng. Nàng không làm được gì, vậy nên nàng chỉ cần cố gắng hết sức để mọi người vui vẻ một chút là được.
Diệp Tuyết vừa kéo Hàn Nặc hướng bàn ăn, trong lòng Diệp Tuyết hiện tại đã không còn quá khó chịu. Lâm Nghĩa Hoa thân thể không sao, chờ in xong dịch sẽ tỉnh lại, chuyện công ty đối với nàng cũng không quan trọng, nàng đột nhiên cảm thấy thế giới này không phải quá tuyệt vọng.
Hơn nữa Tiểu Nặc hiện tại đã khôi phục ký ức, vậy Tiểu Việt và Tiểu Nặc... Có phải lại có hy vọng không?
Diệp Tuyết quay đầu liếc nhìn Lâm Việt, thấy hắn từ đầu đến cuối mặt trầm ngâm, không biết đang nghĩ gì.
"Tiểu Nặc, mau nói cho mẹ nuôi biết, ngươi nhớ ra từ khi nào?" Diệp Tuyết kéo Hàn Nặc ngồi xuống bên cạnh mình, vừa hỏi.
Hàn Nặc cười nói: "Thực ra đã được một khoảng thời gian rồi."
À, Diệp Tuyết cuối cùng đã hiểu. Chẳng trách hôm đó Tiểu Nặc về nhà, nàng đã cảm thấy Tiểu Nặc như thay đổi, hai người ngồi cùng nhau trò chuyện, xem ti vi, Diệp Tuyết luôn có thể cảm thấy khoảng cách giữa nàng và Tiểu Nặc đang rút ngắn lại, không còn cảm giác xa lạ sau khi mất trí nhớ nữa.
Hóa ra là như vậy.
Hóa ra Tiểu Nặc đã khôi phục ký ức từ lúc đó.
Vậy sao nàng không nói ra? Hơn nữa thế mà còn kiếm cớ không về nhà mấy tuần liền?
Lẽ nào trong lòng Tiểu Nặc còn chuyện gì giấu nàng? Là vì chuyện hôn sự của Lâm Việt và Lý Tâm Nghi sao?
Cho nên Tiểu Nặc vì để ý, nên mới không muốn trở về?
Không hiểu sao, Diệp Tuyết đến bây giờ đột nhiên có một tia vui mừng thầm. Mảnh đất bị người khác cướp đi cũng tốt, như vậy Lâm thị cũng không cần hợp tác với Lý thị, dự án mở rộng kia cũng thất bại, vậy hôn sự của Lâm Việt và Lý Tâm Nghi, có phải cũng có thể hủy bỏ không?
Có lẽ đó không phải là một chuyện xấu, mà là một chuyện tốt?
Lâm Việt cũng luôn nhìn Hàn Nặc, đến lúc này, hắn mới mở miệng hỏi: "Rốt cuộc là từ lúc nào?"
Là trước sinh nhật hắn, hay là sau sinh nhật?
Lâm Việt rất muốn biết, Tiểu Nặc rốt cuộc là từ lúc nào khôi phục ký ức? Nàng lại từ khi nào một lần nữa yêu thích hắn?
Là khi nàng nhớ ra quá khứ sao?
Nếu như vậy, vậy trước khi nàng khôi phục ký ức, nàng có thật sự yêu thích Nghiêm Du Thành không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận