Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1562: Kiều Tử Mạc đến rồi 1 (length: 3823)

Thế nhưng điều làm Kiều Diệc không ngờ tới là, Kiều Tử Mạc nói muốn đi công tác lại không phải muốn đến công ty Kiều thị làm, mà là...
Kiều Tử Mạc hy vọng Kiều Diệc cho phép hắn phái đến thành phố A, vừa vặn Kiều thị và Lâm thị có hợp tác lâu dài, cho nên ở hai công ty vẫn luôn có nhân viên của công ty đối phương được cử đến làm việc.
Kiều Tử Mạc chỉ mong muốn làm một người phụ trách như vậy.
Kiều Diệc giật mình nhìn Kiều Tử Mạc, lúc đó ý nghĩ của Kiều Diệc là, chẳng lẽ tên nhóc Tử Mạc này vẫn chưa hết hy vọng với Hàn Nặc? Vừa về nước liền muốn chạy đến thành phố A!
Kiều Diệc không thể để hắn làm như vậy.
"Không được!" Kiều Diệc trực tiếp cự tuyệt, "Tiểu Mạc, ngươi không còn nhỏ, đừng có hồ đồ!"
"Ta có gì hồ đồ? Ta chỉ là đi làm thôi mà, ngươi đừng nghĩ nhiều."
"Vậy ngươi không đi Kiều thị, muốn chạy đến Lâm thị làm cái gì? Ngươi vừa mới trở về, mẹ còn mong ngươi ở bên cạnh bà ấy nhiều, vậy mà ngươi lại muốn đi? Vậy ngươi nói xem, nếu không phải hồ đồ thì sao cứ nhất định phải đến chỗ đó? Chẳng lẽ chỗ đó có ai khiến ngươi nhất định phải đi?"
À, nghe Kiều Diệc nói vậy, Kiều Tử Mạc rốt cuộc hiểu ra, hóa ra nguyên nhân ca hắn cực lực phản đối là vì cho rằng hắn đến Lâm thị là để tìm Hàn Nặc sao?
Ừm...
Thôi được, có lẽ biểu hiện những năm qua của hắn thật khiến Kiều Diệc có ảo giác như vậy. Kiều Diệc lo lắng cho hắn, không hiểu hắn, cũng là điều nên. Nhưng lần này Kiều Tử Mạc thật không hề nghĩ đến điều này.
Sao hắn có thể không biết chừng mực? Hắn đương nhiên biết cái gì nên làm và không nên làm.
Ca à ca, ta mạo hiểm nguy hiểm lớn như vậy đến Lâm thị cũng là vì ngươi. Nhưng lý do này Kiều Tử Mạc không thể nói với Kiều Diệc, bởi vì nói ra, Kiều Diệc càng không thể cho hắn đi Lâm thị.
"Lý do rất đơn giản mà. Ta mới tốt nghiệp về nước, nên bắt đầu từ cơ sở. Nếu ta ngay từ đầu đã theo anh đến Kiều thị làm, mọi người đều biết ta là Nhị thiếu gia nhà họ Kiều, còn ai dám sai bảo ta làm gì? Anh nghĩ xem, một khi ta đi, người khác thấy ta đều một mực cung kính, với cái kiểu này thì ta làm sao thật sự rèn luyện được bản thân? Còn đến Lâm thị thì khác, người ở đó đều không biết ta, ta xem như một nhân viên được cử đến thôi. Như vậy mới có thể rèn luyện bản thân chứ, anh nói đúng không, ca?"
Kiều Diệc cảm thấy lời Kiều Tử Mạc nói dường như không phải không có đạo lý. Chẳng lẽ thật là do chính hắn nghĩ nhiều rồi?
"Ngươi thật sự không phải vì Hàn Nặc nên mới đi chứ?"
"Ca, sao anh lại nghĩ em như vậy chứ? Em trai anh là người như thế sao? Nếu như em thật muốn cướp Hàn Nặc, thì từ bốn năm trước em đã cướp rồi. Anh quên rồi à, lúc trước chính em là người chủ động rời đi đó! Anh yên tâm đi, em biết chừng mực, cũng biết người ta không có tình ý gì với em. Em đã sớm không còn ý nghĩ đó rồi, bây giờ em nhìn nàng cũng như nhìn anh vậy thôi, đều là tình cảm thân nhân bình thường."
"Được rồi, cái gì cũng là ngươi nói. Dù sao đây là quyết định của ngươi. Ngươi cũng không còn là con nít, ta cũng không quản được ngươi, hơn nữa ta cũng không thể quản ngươi cả đời, chỉ cần ngươi nghĩ kỹ là được. Nhưng còn chuyện có đồng ý cho ngươi đi hay không, vẫn là ngươi phải tự mình đi nói với ba mẹ, ta không quyết định được đâu nha." Kiều Diệc cuối cùng cũng thỏa hiệp.
Vì Kiều Tử Mạc đã thề thốt như vậy, nói rằng hắn chỉ đi làm thôi, vậy thì hắn tin tưởng hắn một lần.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận