Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2066: Các ngươi 29 (length: 3827)

Ba người yên lặng ở nơi đó đứng hồi lâu, suy nghĩ rất nhiều, lời muốn nói đều ở trong lòng. Đến cuối cùng, vẫn là Vu Hàn phụ thân mở miệng nói: "Được rồi, hôm nay trước hết đến đây thôi. Dương Thiến, ngươi yên tâm, ta sẽ chăm sóc thật tốt hai đứa nhỏ này, Tiểu Nghiên mãi mãi cũng là con gái ta, ngươi ở bên kia không cần lo lắng cho nó, cũng không cần lo lắng cho chúng ta, chúng ta đều sống rất tốt, ngươi cũng phải ở một thế giới khác sống tốt."
Sau đó hắn nhìn Chu Tiểu Nghiên một chút, Chu Tiểu Nghiên cũng nói: "Mẹ, những lời mẹ nói con mãi mãi cũng nhớ kỹ, con sẽ cố gắng."
Về phần là những lời gì Chu Tiểu Nghiên cũng không nói rõ ràng, Vu Hàn và ba của hắn cũng không hỏi Chu Tiểu Nghiên, dù sao người biết tự nhiên hiểu, Chu Tiểu Nghiên tin rằng mẹ nàng cũng biết nàng đang nói gì.
Đây coi như là một lời hứa, mặc dù nàng cũng không biết đến cuối cùng mình có thể thật sự làm cho mẹ hài lòng hay không.
Qua một thời gian lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nàng đến trước mộ của mẹ, mặc dù trong lòng rất thấp thỏm, cảm thấy mình không có làm theo mong muốn của mẹ, không làm cho mẹ hài lòng, cho nên sợ mẹ sẽ trách nàng. Nhưng khi thật sự đến nơi này, Chu Tiểu Nghiên trong lòng càng thêm khổ sở.
Nàng không chỉ nhớ đến mẹ mình, mà còn nhớ đến cả cha đã mất trước mẹ vài tháng. Mấy năm nay nàng đều không gặp cha, vì những chuyện năm đó, nàng không dám gặp cha. Kết quả về sau một lần gặp mặt liền thành lần cuối cùng của hai người.
Thế sự thật đổi thay bất ngờ, người rời đi liền vĩnh viễn rời đi. Chu Tiểu Nghiên trong lòng có chút đau buồn, đây là khó tránh khỏi. Nàng cũng nhận ra được, lúc này ba người bọn họ đứng ở đây đều mang tâm trạng rất nặng nề.
"Chúng ta đi thôi." Cuối cùng Vu Hàn phụ thân nói.
Mặc dù bọn họ chỉ luôn đứng ở nơi này, nhìn như chỉ im lặng, nhưng thực tế thời gian đã trôi qua rất lâu rồi. Hôm nay thời tiết vốn rất nóng, bây giờ lại gần giữa trưa, nhiệt độ càng trở nên rất cao.
"Ừm."
Trải qua một quá trình như vậy, hiện tại tâm trạng mọi người đều không tốt. Cho nên trên đường xuống núi, mọi người vẫn ít nói chuyện. Bất quá xuống núi bao giờ cũng dễ hơn lên núi, cho nên lần này bọn họ cũng không mất nhiều thời gian đã đi được hơn nửa đường.
Trên đường xuống núi, Vu Hàn luôn làm công tác hậu cần, thấy bầu không khí căng thẳng như vậy, nên muốn tìm chuyện gì đó để nói.
"Tiểu Nghiên, cậu còn nhớ lúc trước chúng ta cùng nhau trồng cái cây kia không?"
Chuyện này Chu Tiểu Nghiên đương nhiên nhớ rõ, vì đó là chuyện trước khi nàng cùng Vu Hàn rời khỏi đây cố ý trồng. Thời gian qua nửa năm rồi, cũng không biết cái cây nhỏ kia bây giờ có lớn lên hay không.
"Nhớ chứ."
"Vậy không bằng chúng ta qua xem nó một chút đi?"
Địa điểm trồng cây ở phía đối diện cái đồi kia, đã đi đến đây rồi, vậy tiện đường qua đó xem cũng rất thuận tiện, cho nên Chu Tiểu Nghiên rất thoải mái trả lời: "Được."
Thật ra đây cũng là một cách hòa hoãn bầu không khí, nếu không mọi người đều buồn bã như vậy, lát nữa phỏng chừng ăn cơm cũng không được vui vẻ. Dù sao ăn cơm xong, bọn họ lại phải rời khỏi nơi này, trở về A thành phố làm việc. Cho nên nếu vào thời khắc cuối cùng mà tất cả vẫn cứ im lặng như vậy thì thật sự không hay.
Bọn họ vẫn hy vọng mọi người có thể thật vui vẻ rời đi, hy vọng một mình chú ở đây cũng có thể tự chăm sóc tốt bản thân.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận