Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1955: Thăm dò 14 (length: 3703)

"Bọn họ chẳng hề nói một câu? Thật chứ?"
"Đúng đó." Kiều Tử Mạc gật đầu.
"Vậy ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?"
"Hả? Kỳ quái... Sao?"
"Đương nhiên kỳ quái chứ. Nếu là hai người bình thường, giữa họ không có vấn đề gì, vì sao không giao tiếp? Nếu như bọn họ mặt đối mặt, cũng không dám cùng đối phương nói chuyện, chỉ có thể chứng minh trong lòng bọn họ có ma!" Kiều mụ mụ khẳng định nói.
Kiều Tử Mạc: "..."
Mẹ của ta ơi, người nói có lý quá, trước giờ hắn căn bản không nghĩ đến chuyện này. Cho nên hắn lại một lần nữa bị mẹ đại nhân dẫn vào tròng sao?
Quả nhiên gừng càng già càng cay, mẹ đại nhân của hắn không hổ là người sống lâu hơn hắn mấy chục năm, ăn nhiều hơn hắn mấy chục năm cơm, ngay cả điều này cũng nhìn ra được. Không nói Chu Tiểu Nghiên, dù sao hắn cũng không hiểu rõ suy nghĩ của Chu Tiểu Nghiên, nhưng Kiều Diệc thật sự giống như mẹ nói, là vì trong lòng có quỷ nên mới không dám đối diện với Chu Tiểu Nghiên.
"Mẹ, người nói như vậy cũng có lý, nhưng con thấy giữa anh con và Chu Tiểu Nghiên chắc không phải như vậy đâu. Họ trước đây chẳng phải đã từng là người yêu sao? Dù con không biết sau đó họ chia tay thế nào, nhưng bình thường người yêu cũ gặp lại đều sẽ rất xấu hổ mà, nên né tránh nhau cũng là bình thường thôi, đâu nhất thiết phải trong lòng có gì đó mới vậy."
"Ờ, con chỉ biết bênh cho anh trai con. Mẹ nói cho con biết, nếu hai người trong lòng thản thản đãng đãng, dù chia tay cũng sẽ không có gì. Như con và Hàn Nặc, trước kia chẳng phải con cũng thích nàng lắm sao, nhưng bây giờ con thấy Hàn Nặc còn cảm thấy xấu hổ không, có không dám tới gần nàng, có không dám nói chuyện với nàng không? Chắc chắn không. Đấy là khác biệt!"
"Con đâu có giống, con và anh trai vốn là hai kiểu tính cách khác nhau, nên cách giải quyết vấn đề cũng khác nhau. À mà, không đúng, mẹ, sao người cứ hở tí lại lôi chuyện của con ra vậy? Con đã nói chuyện giữa con và Hàn Nặc hồi trước rồi, không cần nhắc lại nữa, người ta Hàn Nặc kết hôn rồi, người còn cứ khơi lại chuyện cũ như vậy là sao?"
"Thì mẹ chỉ đang so sánh thôi, có nói con gì đâu, con làm gì căng thẳng thế?"
"Con... con đâu có căng thẳng."
"Được rồi, thôi quay lại chủ đề chính. Anh con bây giờ gặp Chu Tiểu Nghiên mà còn xấu hổ, vậy tức là trong lòng anh ấy vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ Chu Tiểu Nghiên, cho nên mẹ phải càng chú ý chuyện này hơn!"
"Không phải chứ mẹ, người toàn tự não bổ đấy thôi? Theo con thấy, anh trai con bây giờ một lòng một dạ chỉ có công việc, căn bản không có tâm tư nghĩ đến chuyện khác đâu. Với lại người cũng đừng tạo áp lực cho anh ấy nữa, anh ấy thật sự rất mệt rồi!"
"Ôi, mẹ đâu có tạo áp lực cho anh ấy."
"Vậy người định làm gì? Lại định lén lút làm gì nữa phải không? Mẹ, người tuyệt đối đừng làm vậy nhé!"
"Mẹ còn chưa nói gì, sao con biết mẹ định làm gì?"
"Đương nhiên là biết rồi. Tuy con chưa kết hôn, cũng không xem nhiều chuyện cẩu huyết của hào môn gì, nhưng con có xem TV, có đọc tiểu thuyết đó. Mấy kiểu phụ huynh thích dùng gậy đánh uyên ương như các người con thấy nhiều rồi!"
"Gậy đánh uyên ương" Kiều mụ mụ nhướng mày, nhìn Kiều Tử Mạc.
Kiều Tử Mạc lập tức nhận ra, hắn có vẻ lại lỡ lời rồi. Nhưng mọi chuyện đã muộn rồi, lời đã nói ra khỏi miệng, không có cách nào thu lại được.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận