Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2690: Tai nạn xe cộ 13 (length: 3766)

"Ừm..."
Chu Tiểu Nghiên tự mình ngơ ngác gật đầu, cũng không biết nàng là tin hay là không tin.
Khi Kiều Tử Mạc và Chu Tiểu Nghiên vào phòng bệnh, Kiều Diệc vẫn nằm trên giường, nhắm mắt. Chu Tiểu Nghiên cố gắng giảm nhẹ động tác.
"Hắn vẫn còn ngủ?"
Chu Tiểu Nghiên nhỏ giọng hỏi Kiều Tử Mạc, nhưng Kiều Tử Mạc chỉ cười không nói.
Kiều Diệc à, màn kịch này ngươi diễn cũng khá đấy. Ha ha.
Kiều Tử Mạc đi về phía Kiều Diệc, rồi Kiều Diệc đột ngột như nghe thấy tiếng động, mở mắt.
"Anh, anh tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào, có đỡ hơn chút không?"
Kiều Diệc khẽ gật đầu với Kiều Tử Mạc.
"Chu Tiểu Nghiên nấu canh cho anh đó, nàng đặc biệt vì anh mà nấu đó, nấu mấy tiếng liền. Anh mau ăn đi, tranh thủ lúc còn nóng, ăn ngon lắm, lại bổ dưỡng nữa."
Sau đó Kiều Tử Mạc nháy mắt với Chu Tiểu Nghiên, ý bảo nàng lại đây đút canh gà cho Kiều Diệc.
"Vất vả cho cô rồi."
Kiều Diệc nhỏ giọng nói lời cảm ơn với Chu Tiểu Nghiên.
Mặt Chu Tiểu Nghiên ửng hồng, trả lời: "Không có gì."
"Vậy Chu Tiểu Nghiên, cô đút anh trai tôi ăn gì đi nhé, tôi đi tìm bác sĩ, hỏi một chút tình hình anh trai tôi."
Kiều Tử Mạc lại tìm cơ hội trốn đi, hắn muốn cho Chu Tiểu Nghiên và Kiều Diệc không gian riêng.
"Được."
Sau đó Kiều Tử Mạc đi, hơn nữa hắn thực sự đi tìm bác sĩ. Chỉ là không phải hỏi tình hình bệnh của Kiều Diệc, mà là đi cùng các bác sĩ thảo luận, khi nào có thể sắp xếp cho Kiều Diệc xuất viện. Đồng thời như vậy cũng sẽ không khiến Chu Tiểu Nghiên nghi ngờ.
"Kiều Diệc, anh thấy khá hơn chưa?"
Chu Tiểu Nghiên chuẩn bị cho Kiều Diệc ăn, sau đó Kiều Diệc nhìn nàng, nên nàng tiện thể hỏi một câu.
"Ừ." Kiều Diệc gật đầu cười, lại nói thêm, "Cảm ơn cô."
"Cảm ơn tôi làm gì?"
"Cảm ơn cô không quản đường sá xa xôi đến thăm tôi, cũng cảm ơn cô đã chịu ở lại chăm sóc tôi."
"Cái này..." Mặt Chu Tiểu Nghiên ửng hồng, "Chẳng phải đây là nên làm sao?"
"Sao lại là nên làm? Cô đâu phải bạn gái của tôi, tại sao cô phải chăm sóc tôi?"
"Tôi..."
"Hay là trong lòng cô đã thừa nhận mình là bạn gái của tôi?" Kiều Diệc cố ý nói.
"Anh đáng ghét à! Mau uống canh gà đi, anh còn nói lung tung nữa, tôi sẽ không để ý đến anh nữa đâu."
"Cô nỡ sao?"
"Có canh gà để uống còn không chặn nổi miệng của anh à? Tôi thấy anh nói được thế kia, chắc là khỏe hơn nhiều rồi. Xem ra cũng không cần tôi ở đây chăm sóc nữa. Thế này đi, tôi lập tức đi đặt vé máy bay buổi trưa, rồi không ở đây làm vướng mắt anh nữa!"
Chu Tiểu Nghiên làm bộ tức giận, kỳ thật vẫn rất đáng yêu. Mặc dù Kiều Diệc biết nàng cố tình nói vậy, cũng biết nàng căn bản không thể nào đi được, nhưng hắn vẫn muốn dỗ dành nàng mà.
"Đừng mà." Kiều Diệc đột nhiên đưa tay nắm lấy tay Chu Tiểu Nghiên, "Tôi sai rồi, đừng đi mà. Tôi ngoan ngoãn uống canh gà được chưa."
Nhìn Kiều Diệc đột nhiên trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, Chu Tiểu Nghiên còn có chút không quen. Có lẽ là nàng đã quen với dáng vẻ lạnh lùng của Kiều Diệc với nàng, một Kiều Diệc quá mức dịu dàng, lại khiến nàng cảm thấy có chút buồn cười.
Chu Tiểu Nghiên tuy chưa có kinh nghiệm chăm sóc người bệnh, nhưng nàng chăm sóc Kiều Diệc vẫn rất cẩn thận. Mỗi lần cho hắn uống một ngụm canh, nàng đều thổi trước ở miệng, đảm bảo sẽ không làm bỏng Kiều Diệc. Đồng thời sau khi uống xong canh, nàng còn giúp Kiều Diệc lau sạch miệng. Có thể nói là rất chu đáo.
Chính Kiều Diệc cũng thấy không đành lòng, cũng không biết bộ dáng này của bọn họ lừa gạt Chu Tiểu Nghiên, rốt cuộc là tốt hay không tốt.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận