Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1103: Ngươi sinh nhật? (length: 3848)

Chương 1103: Ngươi sinh nhật? (7)
Kiều Diệc cuối cùng cũng cười, bắt đầu trực tiếp trả lời câu hỏi của Chu Tiểu Nghiên.
"Tỷ tỷ của ngươi à... Ừm, nàng sống vẫn luôn rất tốt. Ta cảm thấy, từ khi nàng gả cho Lâm Việt rồi, cả ngày chỉ toàn ngọt ngào mật mật. Ngươi không biết đâu, như cái loại cẩu độc thân như ta đây, mỗi lần đến nhà bọn họ đều cảm thấy không chịu nổi. Đến cả Tiểu Mạc nhà ta, trước kia thích tỷ tỷ ngươi như vậy, giờ cũng cảm thấy hắn hoàn toàn không bằng Lâm Việt, cam tâm tình nguyện lăn đi làm cha nuôi cho Lâm Tiếu Tiếu."
Nghe Kiều Diệc miêu tả, Chu Tiểu Nghiên không nhịn được cười.
Đúng vậy, từ khi giải quyết xong chuyện của cha nàng rồi, cuộc sống của tỷ tỷ đã tốt hơn rất nhiều. Thật ra nếu không có cha nàng xuất hiện, tỷ tỷ Hàn Nặc và anh Lâm Việt vốn dĩ cũng sống rất vui vẻ rồi.
Cho nên hiện tại, Chu Tiểu Nghiên tuyệt đối không hối hận quyết định ban đầu của mình.
"Nhưng mà, hiện tại nàng vẫn có chút tiếc nuối..." Kiều Diệc cố tình vòng vo, rồi dừng lại.
"Tiếc nuối gì?"
"Ngươi đó. Trong lòng nàng bây giờ người duy nhất không thể buông bỏ chính là ngươi, sợ ngươi sống không tốt. Dù ta đã nói với nàng là ngươi đang sống rất tốt rồi. Nhưng mà, nếu Hàn Nặc mà biết, bây giờ ngươi có một người anh trai tốt như vậy, ngươi đoán, nàng sẽ phản ứng ra sao?"
Kiều Diệc nói đến đoạn sau, cố ý lộ ra một nụ cười khiến cả Chu Tiểu Nghiên và Vu Hàn đều không hiểu.
Anh trai tốt gì chứ, nghe sao mà lạ vậy?
Nhưng mà chị Hàn Nặc, chắc là không ngờ mẹ mình lại tái hôn nhỉ, cũng không ngờ là, mình nhanh như vậy mà đã có cha dượng với cả anh trai rồi.
Thật ra như vậy, có lẽ có thể làm nguôi ngoai phần nào khúc mắc trong lòng họ không?
"Không thèm nói với ngươi." Chu Tiểu Nghiên hờn dỗi trả lời một câu, "Ta vẫn là ăn thịt của ta đi, ngươi xem, đều nhừ hết cả rồi!"
Đến lúc này Chu Tiểu Nghiên mới nhận ra, chủ đề vốn đang rất ổn về tình đầu của Kiều Diệc, sao đột nhiên lại chuyển sang người cô thế này?
Cô cũng thật là, thế mà lại dễ dàng bị Kiều Diệc dẫn đi mất mạch.
Ai, vốn dĩ rất khó khăn mới có thể biết chuyện trước kia của Kiều Diệc, cũng có thể biết những gì mà hắn đã kiên trì suốt những năm qua, kết quả đến giờ đột nhiên lại bị gián đoạn.
Ừm, xem ra lần sau muốn nghe Kiều Diệc nhắc đến những chuyện quá khứ của hắn, chắc là không dễ dàng rồi. Với cả, cô cũng không thể chạy đi hỏi Vu Hàn được...
Chu Tiểu Nghiên có chút buồn bực, đành phải một mình lẳng lặng ăn.
Sau đó, chủ đề của Kiều Diệc và Vu Hàn bắt đầu chuyển sang hướng khác, toàn là mấy chuyện mà bọn con trai thích bàn tán, không còn cái gì mà Chu Tiểu Nghiên muốn nghe nữa.
Vốn dĩ, Chu Tiểu Nghiên hiểu rõ, những vấn đề tình cảm nhạy cảm như vừa rồi, hai thằng con trai chắc chắn là không thường xuyên nói đến. Bọn họ nếu thỉnh thoảng nhắc đến, thì cũng chỉ giống như vừa rồi, nói lướt qua loa vài câu.
Dù sao con trai với con gái không giống nhau, huống chi là Kiều Diệc cái loại tổng giám đốc bá đạo gần ba mươi tuổi này, càng sẽ không dễ dàng phơi bày tâm tư ra cho người khác biết.
Dù cho hắn thỉnh thoảng nhớ đến chuyện cũ, thì cũng chỉ là những khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy thôi. Giống như đêm đó, hắn đứng ở trường ngẩn người, giống như cái thoáng buồn man mác khi hắn vừa nhắc đến vừa nãy vậy.
Nhưng mà những thứ đó sẽ nhanh chóng tan thành mây khói trong mắt hắn, có lẽ chỉ một đêm, có lẽ chỉ một tiếng đồng hồ, hắn sẽ lại khôi phục lại cái dáng vẻ nên có của mình, biến thành một đại boss Kiều mà người ta không thể nhìn thấu.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận