Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3597: Bỏ lỡ 32 (length: 3785)

Sau đó đột nhiên, cái kia "Quỷ" liền xuất hiện. Mờ mờ trong đường hầm, đột nhiên xông tới một người mặc quần áo trắng, tóc dài xõa xuống, sau đó nhảy tới trước mặt bọn họ.
Quách Diệc Cẩm thoáng cái không kịp chuẩn bị, nàng còn đang suy nghĩ, chờ lát nữa quỷ đi ra thì, nàng nên trực tiếp bổ nhào vào ngực Tần Thiên, hay là sợ hãi ngồi xổm xuống đất, sau đó để Tần Thiên an ủi nàng đây?
Nhưng ngay lúc này, khi quỷ bất ngờ nhảy tới trước mặt Quách Diệc Cẩm, đồng thời định hù dọa nàng, thì Quách Diệc Cẩm không còn thời gian suy tư nhiều nữa.
Thân thể nàng, còn nhanh hơn đại não, đã phản ứng ngay lập tức, chỉ thấy nàng đưa tay đấm một cú, nhắm ngay trán "Quỷ" mà đánh tới.
Sau đó chỉ nghe quỷ hét thảm một tiếng...
Game over!
Đến khi Quách Diệc Cẩm tự mình kịp phản ứng, thì đã muộn, bởi vì nàng đã đánh gục quỷ rồi.
"Ách..."
Quách Diệc Cẩm thật sự rất xấu hổ, nàng đến đây là muốn thể hiện vẻ yếu đuối trước mặt ca ca Tần Thiên, là để Tần Thiên ca ca bảo vệ nàng mà.
Nhưng giờ nàng lại ra tay bạo lực, đánh ngã người ta, hơn nữa nhìn hình thể của quỷ, chắc là quỷ nam.
Vậy chẳng phải là nàng một tay chế phục một người đàn ông rồi sao?
Như vậy có quá bạo lực không?
"Thật, thật xin lỗi."
Quách Diệc Cẩm chỉ biết nói xin lỗi. Dù sao nàng đã làm bị thương nhân viên công tác, phải có trách nhiệm. Dù sao, những nhân viên đóng vai quỷ này cũng rất vất vả, chắc cũng sẽ có khách kích động mà đánh trúng, làm bị thương bọn họ.
Nhưng kiếm tiền thật không dễ.
Quách Diệc Cẩm vẫn muốn xin lỗi vì hành vi của mình, mặc dù đó chỉ là phản xạ bản năng chứ không cố ý.
"Ừ, không sao, không sao."
Thực ra, cú đánh của Quách Diệc Cẩm cũng không nặng lắm, dù nàng ra tay mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một cô gái, hơn nữa còn là một cô gái nhỏ nhắn, sức lực cũng không mạnh.
Chỉ là vừa nãy nàng vô tình đánh trúng cằm quỷ, nên người nhân viên kia mới thấy hơi đau, nhưng giờ thì ổn rồi.
"Lúc đi ra ngoài, ta dẫn ngươi đi khám bác sĩ nhé." Quách Diệc Cẩm tiếp lời.
"Không sao, không cần đâu."
Có lẽ các nhân viên đã quen với những chuyện này rồi. Những người làm công việc này, có khi một ngày bị đánh mấy lần cũng không chừng. Nên một cú đấm của cô gái nhỏ này chẳng là gì.
Có khi họ còn bị đàn ông đánh, mà có khi người ta còn chẳng thèm xin lỗi.
"Vậy... nếu không lát ra ngoài, ta sẽ nói với nhân viên công tác, tiền thuốc men của ngươi ta trả, được không? Ngươi thật sự không sao chứ?" Quách Diệc Cẩm tiếp tục nói, "Ngươi thật không sao chứ?"
"Thật không sao. Đây là công việc của chúng tôi mà, ta không sao. Hơn nữa nếu thật sự có chuyện gì, bên này sẽ có người xử lý. Hai vị cứ chơi vui vẻ là được."
"Vậy à."
Quách Diệc Cẩm và Tần Thiên vẫn còn nhiệm vụ, mà nhân viên công tác cũng không thể đi theo nàng. Nên nàng cũng chỉ đành vậy thôi.
Haiz, kế hoạch lại thất bại nữa rồi. Kế hoạch mà nàng chuẩn bị kỹ càng, lại tan tành. Không biết Quách Thừa Cẩm và Tiểu Bố Đinh thế nào rồi?
(hết chương).
Bạn cần đăng nhập để bình luận