Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 789: Thi cuối kỳ (length: 3682)

Hàn Nặc ngơ ngác lắc đầu: "Không có."
"Không có ngươi còn ở đây tìm kiếm? Ngươi biết những cái đó tài liệu ôn tập bẩn bao nhiêu không? Nhanh đi rửa tay! !"
"Được a." Hàn Nặc bất đắc dĩ nhét miếng thịt trong tay vào miệng, đứng dậy đi phòng bếp rửa tay.
Lúc đi ra, Lâm Việt đã ở trước mặt nàng ăn một bát canh, canh màu trắng đục, làm từ cá diếc, phía trên còn rắc chút hành lá, rất thơm.
Hàn Nặc bưng lên húp một ngụm, tấm tắc nói: "Ngon quá a! Lâm Việt, sao hôm nay ngươi lại muốn nấu canh cá cho ta uống vậy?"
"Bổ não!"
Hàn Nặc: "..."
Đây là gián tiếp nói nàng quá ngu sao?
Ca ca Lâm Việt của nàng sao càng ngày càng độc miệng.
Ăn canh xong, Lâm Việt tiếp tục xới thêm cho Hàn Nặc một chén cơm: "Ăn thêm chút nữa, ăn no rồi mới có sức ôn tập." Lâm Việt cười tủm tỉm nói.
Nhưng Hàn Nặc lại cảm thấy nụ cười này có chút đáng sợ, còn có cả bàn đồ ăn phong phú này, giọng điệu của Lâm Việt, nghe sao giống lời cai ngục nói với phạm nhân trước khi hành hình vậy.
"Ăn thêm chút đi, ăn xong rồi thì có thể chết..."
Ôi... Hàn Nặc không kìm được rùng mình, nhìn đồ ăn trước mặt cũng không còn thấy ngon nữa.
"Sao vậy, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Lâm Việt thấy Hàn Nặc cầm đũa do dự trước đĩa mấy lần, cuối cùng lại không gắp gì mà thu đũa về, có chút kỳ lạ, không biết nàng làm sao. Rõ ràng vừa nãy còn bộ dạng như sói đói, sao mới chớp mắt đã không thấy ngon miệng rồi?
"Không phải a, ăn ngon lắm." Chỉ là vừa nghĩ tới ăn cơm xong sẽ lại phải về phòng xem sách vở, tâm tình bỗng nhiên không tốt.
"Vậy mau ăn đi, ăn xong ta dẫn ngươi đi ra ngoài dạo một chút."
"Hả?" Hàn Nặc giật mình ngẩng đầu, "Không phải còn phải ôn tập sao? Ta còn nhiều thứ chưa thuộc mà!"
"Phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi chứ. Ăn cơm xong ra ngoài tản bộ, cho khỏe người. Cứ ngồi trong phòng đọc sách mãi, hiệu quả cũng không cao."
"Ca ca Lâm Việt, anh thật là tốt quá!" Hàn Nặc nhảy khỏi ghế, cúi người hôn lên má Lâm Việt.
Lâm Việt hơi ngẩn ra, nhưng chưa kịp phản ứng thì Hàn Nặc đã ngồi xuống ăn như hổ đói tiếp rồi.
Lâm Việt: "..."
—— Ăn xong, Lâm Việt lại lái xe chở Hàn Nặc ra ngoài.
Hàn Nặc: "Chúng ta định đi đâu vậy?"
"Ra ngoài mua chút đồ ngọt cho em. Đọc sách mệt rồi, uống cốc cà phê, ăn chút đồ ngọt tâm trạng sẽ tốt hơn."
"Còn có chuyện đó nữa sao?"
"Cứ thử xem chẳng phải sẽ biết."
Xe vòng qua mấy con phố rồi dừng lại trước cửa Kết Tử Nhan. Hàn Nặc có chút mờ mịt, ơ? Sao lại đến đây?
Lâm Việt vừa đỗ xe vừa nói với Hàn Nặc: "Có phải thấy lạ không?"
"Có một chút."
Trong ấn tượng của Hàn Nặc, quan hệ giữa Lâm Việt và Nghiêm Du Thành luôn rất lạnh nhạt, tuy giờ không có mâu thuẫn gì, nhưng chưa chắc đã coi là bạn bè.
"Thôi nào, ta không có nhỏ mọn vậy đâu. Trước kia em làm ở đây, chắc hẳn vẫn còn tình cảm với nơi này, nên dù sao cũng phải đưa em tới xem chút."
"Ừm, thật ra em đã sớm muốn đến đây rồi. Không biết sư phụ có khỏe không, còn Tiểu Long có bắt đầu làm chưa?"
"Vào xem chẳng phải sẽ biết thôi."
Lâm Việt cười mở cửa xe cho Hàn Nặc, rồi dẫn nàng vào trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận