Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1594: Đã lâu không gặp 5 (length: 3891)

Mấy giây sau, Vu Hàn mới cười cười xấu hổ, rồi đáp: "Đúng vậy."
"À đúng rồi, hiện tại Tiểu Mạc cũng đang làm việc ở Lâm thị, ngươi nhớ để ý đến nó một chút. Đứa trẻ này mới tốt nghiệp về nước, còn trẻ người non dạ, ta vẫn hơi lo nó gây chuyện thị phi khắp nơi."
"Anh à, em là người như vậy sao?" Bị Kiều Diệc nói vậy, Kiều Tử Mạc có vẻ không vui.
"Chính là người như vậy mà." Kiều Diệc cố ý cười nói.
"Hừ."
"Không có đâu, Tiểu Mạc ở công ty vẫn luôn thể hiện rất tốt, Lâm Việt còn khen nó mấy lần đấy, bảo nó rất thông minh, làm việc cũng nghiêm túc, rất giỏi. Anh không cần lo đâu. Huống chi, đây là ở Lâm thị mà, Tiểu Mạc còn quen thuộc nơi này hơn cả em đấy, với lại còn có cả chủ tịch Lâm và Lâm Việt ở đó, đâu đến lượt em phải bao bọc nó chứ? Nó phải bao bọc em mới đúng!"
Kiều Diệc vốn dĩ cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, đương nhiên anh cũng không thực sự muốn Vu Hàn đi chiếu cố Kiều Tử Mạc, đứa nhỏ Tiểu Mạc này từ nhỏ đã lanh lợi thông minh, Kiều Diệc cũng tin rằng dù nó đến bất cứ đâu, nó cũng sẽ thích nghi tốt thôi.
Mà điều Kiều Diệc lo lắng chính là, vì sao Kiều Tử Mạc đột nhiên muốn đến Lâm thị làm việc, dù nó miệng thì nói không phải vì Hàn Nặc, chỉ là muốn đến đây trải nghiệm cuộc sống, nhưng Kiều Diệc vẫn không thể nào tin nổi.
Cho nên thực ra anh mặt ngoài muốn Vu Hàn để ý Kiều Tử Mạc, nhưng thật ra là muốn Vu Hàn giúp anh trông chừng Kiều Tử Mạc, không muốn nó gây ra chuyện gì ở đây.
Vậy thì không hay.
Nhưng Vu Hàn lại không nhận ra ý tứ bóng gió của Kiều Diệc.
Hai người hàn huyên một hồi, hoàn toàn không để ý đến Chu Tiểu Nghiên. Mà Chu Tiểu Nghiên từ khi Kiều Diệc và Kiều Tử Mạc đến, cô đã luôn cúi đầu, cố gắng giảm sự hiện diện của mình, cũng hy vọng Kiều Diệc hoàn toàn lờ đi sự tồn tại của cô.
Hiện tại Kiều Diệc không chủ động nói chuyện với cô, thậm chí còn không liếc cô một cái, cô tuy trong lòng có chút thất vọng, nhưng càng nhiều hơn lại là cảm thấy nhẹ nhõm.
Có lẽ, mối quan hệ tốt nhất giữa cô và Kiều Diệc chính là không có quan hệ gì.
Chu Tiểu Nghiên nghĩ, chờ Kiều Diệc và Vu Hàn nói chuyện xong, chờ bọn họ lại bắt đầu nói chuyện khác, cô sẽ tìm cơ hội đi là vừa. Như vậy cũng sẽ không thu hút sự chú ý, hơn nữa cũng không tính là vừa thấy Kiều Diệc thì cô liền bỏ chạy, cô hoàn toàn có thể giải thích với Vu Hàn rằng cô là vì thấy bọn họ đang nói chuyện nên không chen vào được, nhàm chán nên mới đi trước.
Thế nhưng làm sao Kiều Tử Mạc có thể để Hàn Nặc dễ dàng được như vậy?
Hắn đem Kiều Diệc tới là có mục đích, sao có thể để Chu Tiểu Nghiên dễ dàng bỏ đi như vậy?
Đợi đến khi Kiều Diệc và Vu Hàn hàn huyên xong, Kiều Tử Mạc vội vàng chạy qua kéo Chu Tiểu Nghiên đang núp ở phía sau ra, đồng thời lớn tiếng nói: "Tiểu Nghiên, sao lại không nói gì vậy? Chẳng phải em cũng quen anh trai anh sao, sao hai người lại trông có vẻ ngượng ngùng thế kia? Chẳng lẽ giữa hai người có chuyện gì sao?" Kiều Tử Mạc cố ý nói như vậy.
"Đâu có chuyện gì chứ?" Chu Tiểu Nghiên phản ứng cực nhanh, bị Kiều Tử Mạc kéo ra, muốn trốn cũng không trốn được, xem ra chỉ còn cách đối mặt.
"Kiều, Kiều tổng, chào anh."
Kiều Diệc hơi sững người, sắc mặt trở nên hơi khó coi: "Hiện tại em không còn là nhân viên Kiều thị, không cần gọi anh là Kiều tổng."
"À." Nhưng Chu Tiểu Nghiên vẫn không gọi tên Kiều Diệc.
Vậy thì coi như chào hỏi vậy đi? Chu Tiểu Nghiên nghĩ.
Như vậy lần này Kiều Tử Mạc sẽ không tìm cô gây phiền phức nữa chứ?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận