Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1354: Ta cái gì đều hiểu 4 (length: 3900)

"Ý ta là, nếu Vu Hàn không phải anh trai ngươi, liệu ngươi có đối đãi với hắn như một người anh trai không?"
Chu Tiểu Nghiên: "Hả?"
Nàng ngây người nhìn mẹ một lúc, mẹ à, rốt cuộc ý mẹ là gì vậy?
"Nếu anh ấy không phải anh trai, đương nhiên con sẽ không đối đãi như anh trai rồi. Nhưng nếu hắn không phải anh trai, chắc chúng ta cũng sẽ không ở cùng nhau, vậy con cũng đâu cần cân nhắc xem nên đối đãi với hắn như thế nào."
A, nói đi nói lại, cuối cùng Chu Tiểu Nghiên cũng bị bà mẹ thân yêu của mình làm cho lú lẫn. Hôm nay mẹ lại cứ nếu như thế này, nếu như thế kia.
Thế giới này vốn không có nếu như, vậy tại sao mọi người cứ thích hỏi người khác nếu như thế này thì thế nào, nếu như thế kia thì thế nào chứ? Tại sao không từ hiện tại mà xem xét tương lai sẽ ra sao?
Thật khó hiểu.
Dương Thiến cũng bị khả năng phân tích của con gái đánh bại, bà tự nhận mình đã nói đủ rõ ràng rồi, nhưng sao con gái mình cứ không nghe ra nhỉ?
Không coi như anh trai đối đãi, vậy đương nhiên là đối đãi như người khác phái bình thường thôi. Không phải anh trai khác phái, vậy sẽ là mối quan hệ gì chứ?
Con gái bà rốt cuộc là đần hay ngốc, làm sao bà phải nói thế nào mới được đây?
"Thôi được, ta nói thẳng ra vậy. Nếu như Vu Hàn không phải anh trai ngươi, kể từ ngày hai đứa gặp nhau, chỉ là người quen thôi, vậy giữa con và hắn có khả năng không?"
"Có khả năng gì cơ chứ?"
"Khả năng yêu thích nhau ấy!" Dương Thiến muốn phát điên lên rồi.
Nhưng Chu Tiểu Nghiên cũng hoàn toàn ngây người, nàng ngơ ngác mất mấy giây mới chắc chắn mình không nghe lầm, và mẹ mình cũng không nói sai, vì giờ mẹ đang mong chờ câu trả lời của nàng.
Vậy, mẹ muốn biết khả năng đó. Muốn biết liệu nàng có thể thích anh ấy không?
Lẽ nào cái một tràng dài làm nền kia, tất cả chỉ là vì khả năng này sao? Lẽ nào mẹ nghĩ con mình lớn tuổi rồi, nên yêu đương, đối tượng lại chính là anh trai ư?
Trời ạ!
Chu Tiểu Nghiên cảm thấy kinh ngạc không nhỏ. Tiểu ca ca tuy là người tốt thật, nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này cả. Kể từ ngày nàng gặp lại anh, nàng chỉ coi anh như anh trai, huống chi, từ khi bọn họ gặp lại, trong lòng nàng đã có người khác rồi, làm sao có thể nảy sinh tình cảm tương tự với người khác nữa.
Cho nên, khả năng mẹ nói là không có.
Nếu có khả năng đó, thì nàng cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới.
"Đương nhiên là không có rồi. Mẹ, mẹ đang nghĩ cái gì vậy, mẹ kết hôn với Vu thúc rồi, con với anh ấy giờ là anh em ruột, về pháp luật, giữa hai đứa không thể nào có quan hệ gì được! Mẹ cứ nghĩ như thế, nếu Vu thúc biết, không sợ anh ấy hiểu lầm sao?"
"Hiểu lầm cái gì chứ. Ta chỉ thấy Vu Hàn thằng bé này đặc biệt tốt, đặc biệt quan tâm tới con, giao con cho nó ta yên tâm. Chỉ cần hai đứa yêu thích nhau, còn chuyện khác không phải là vấn đề!"
Chu Tiểu Nghiên: "..."
Nàng kinh ngạc khi mẹ mình thật sự có ý nghĩ đó, hơn nữa trông bộ dạng của mẹ, ý nghĩ này không phải mới xuất hiện đâu. Chu Tiểu Nghiên quả thực sợ ngây người.
Nhưng bản thân nàng chưa từng nghĩ đến điều này, tuy nàng cũng thừa nhận anh là người tốt nhất với nàng ngoài mẹ mình ra, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng yêu thích anh.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận