Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3799: Kinh hỉ 26 (length: 3822)

Giang Thần chủ động đề nghị muốn cùng hắn trao đổi một vài chi tiết về ca khúc mới, thật ra trước đó bọn họ đã thảo luận rất nhiều trên Wechat rồi.
Ừm, lần này Giang Thần cần phong cách là muốn cháy bỏng một chút, trưởng thành một chút. Chỉ là thương thảo qua Wechat chung quy không rõ ràng bằng, bọn họ muốn hợp tác thực sự, chắc chắn vẫn cần gặp mặt trực tiếp để bàn bạc kỹ hơn.
Tần Thiên biết Giang Thần bận rộn công việc, cố ý đến một chuyến cũng thật không dễ dàng. Nhưng mà, hắn cũng bận rộn không kém. Công việc công ty, căn bản không thể khiến hắn bỏ xuống mấy ngày được.
Cho nên cuối cùng vẫn là Giang Thần đến.
Thật ra Giang Thần không phải lần đầu đến thành phố này. Trước đây hắn cũng đã đến rất nhiều lần, chỉ là mỗi lần đến đều đúng lúc Tần Thiên đang ở trường học, mà không ở nhà.
Cho nên lần này xem như lần đầu Giang Thần gặp mặt Tần Thiên tại thành phố A. Hơn nữa Tần Thiên còn đặc biệt nhiệt tình mời Giang Thần về nhà hắn.
Tần Thiên bình thường sẽ không đưa người khác về nhà. Trừ phi đó thực sự là người rất quan trọng của hắn.
Cho nên lần này hắn đồng ý đưa Giang Thần về nhà, thứ nhất cũng vì ở nhà dễ nói chuyện hơn, thứ hai chính là hắn thật sự coi Giang Thần như người nhà.
Hơn nữa lần này Giang Thần đến, căn bản không mang trợ lý, tự mình đáp máy bay tới. Tần Thiên lúc đó có cuộc họp sắp bắt đầu, nên cố ý phái tài xế đến đón Giang Thần. Nhưng hắn vẫn là cố về trước khi Giang Thần đến nhà mình.
Giang Thần được đưa thẳng đến nhà Tần Thiên, khi hắn đến thì Tần Thiên cũng ở nhà.
Để không làm phiền hai người họ, nên hôm nay nhà Tần Thiên cũng không có ai khác. Người giúp việc đều được cho nghỉ. Còn ba mẹ Tần Thiên đang đi công tác ở bên ngoài, chưa về nhà.
Sau khi Giang Thần đến, được Tần Thiên dẫn đến căn phòng tốt mà Tần Thiên đã chuẩn bị cho hắn trước. Lần này Giang Thần chỉ xin nghỉ phép hai ngày đến đây, thời gian gấp rút, nhưng vẫn muốn ở lại đây qua đêm.
Nhưng Giang Thần lúc lên lầu lại hỏi một câu.
"Tần Thiên, vị hôn thê của ngươi ở đâu vậy?"
Tần Thiên đột nhiên lảo đảo: "Hả? Ngươi nói Diệc Cẩm sao? Nàng ở trường học trọ mà."
"Nhà ngươi không có phòng của nàng sao? Hay là nói, nàng ở cùng ngươi?"
Tần Thiên không nghĩ đến khi Giang Thần đến lại hứng thú với vấn đề này.
Chỉ có thể kiên trì trả lời: "Không có mà, không có mà. Làm sao nàng có thể ở cùng ta. Ngươi đừng có nói bậy bạ."
"Không phải các ngươi đã đính hôn rồi sao? Ngươi còn ngại ngùng cái gì."
Ai...
Tần Thiên cảm thấy, lúc trước hắn thật sự đã phạm phải một sai lầm lớn. Thực ra hắn không nên dẫn Quách Diệc Cẩm đi gặp Giang Thần và Tống Tiểu Dật. Bọn họ vất vả diễn một vở kịch như vậy, thế nhưng Tần Thiên lại thấy căn bản không cần thiết.
Giang Thần là bạn tốt nhất của hắn mà, vì sao hắn lại phải diễn kịch trước mặt Giang Thần chứ. Hơn nữa Tần Thiên nhận ra, Quách Diệc Cẩm thực sự rất thích Giang Thần, nhưng nếu Diệc Cẩm vẫn là vị hôn thê của hắn, vậy chẳng phải là không có cơ hội rồi sao.
"Không phải rồi, Thần, chuyện này nói ra rất dài. Tóm lại ta và Diệc Cẩm không phải quan hệ như ngươi nghĩ. Nàng vẫn là một cô gái trong sáng."
Thật ra Tần Thiên coi Quách Diệc Cẩm là thích Giang Thần, nên bây giờ hắn muốn giúp Diệc Cẩm tranh thủ cơ hội trước mặt Giang Thần, ít nhất không để Giang Thần hiểu lầm về Diệc Cẩm.
"Không phải quan hệ đó? Quan hệ gì hả, ơ, Tần Thiên, sao ngươi càng nói ta càng không hiểu vậy."
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận