Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1353: Ta cái gì đều hiểu 3 (length: 3776)

Chương 1353: Ta cái gì đều hiểu 3 Chu Tiểu Nghiên: "?"
Vậy nên, mẹ nàng hiện tại ý tứ này chẳng lẽ là muốn chuẩn bị cho nàng xem mắt sao? Cái gì gọi là tuổi không còn nhỏ, cũng nên có người mình thích?
Chẳng lẽ nói thích hay không một người còn liên quan đến tuổi tác?
Cái này chẳng lẽ không phải phải liên quan đến vận may và duyên phận sao? Có rất nhiều người có lẽ cả đời cũng không gặp được người mình thật sự yêu thích. Cho nên mới có nhiều người cuối cùng vì kết hôn mà kết hôn. Điều này vốn dĩ không phải là chuyện bản thân mình có thể kiểm soát được, có được không?
Nhưng Chu Tiểu Nghiên chỉ có thể nói: "Mẹ, con nào có tuổi không nhỏ? Chẳng lẽ là mẹ ghét bỏ con ở nhà làm phiền mẹ, muốn đuổi con ra ngoài?"
"Mẹ không ghét bỏ con, là đang lo nghĩ cho tương lai của con. Con thấy chị con bây giờ kết hôn hạnh phúc, chẳng lẽ con không ghen tị sao?"
"Chị ấy là chị ấy, con là con mà, chuyện này sao có thể so sánh. Huống chi, đâu phải ai cũng có thể như chị Hàn Nặc, có thể từ nhỏ đã gặp được một người chỉ thích mình. Chắc con không có phúc phận đó đâu."
"Con nói linh tinh gì đó, cái gì mà con không có phúc phận đó? Còn trẻ mà đã bi quan như vậy không được đâu!" Dương Thiến phản bác lại lời của Chu Tiểu Nghiên, "Huống chi bên cạnh con cũng có người vẫn luôn rất thích con, con xem Vu Hàn chẳng phải đó sao."
Chu Tiểu Nghiên trợn tròn mắt: "?"
Cái gì, Vu Hàn... Anh trai nhỏ? Cái này... Là ý gì?
"Mẹ, mẹ có phải là hồ đồ rồi không? Anh trai nhỏ sao có thể giống người khác được, hắn, hắn là anh trai con mà."
"Lâm Việt chẳng phải cũng là anh trai của chị Hàn Nặc sao?"
Ôi... Sao mẹ lại còn nghiêm túc thảo luận với nàng, nàng, chẳng lẽ mẹ không phải nói đùa, hoặc là nói nhầm sao?
Chẳng lẽ mẹ thật sự nghĩ anh trai nhỏ giống anh Lâm Việt sao...
"Chuyện đó không giống nhau mà, anh Lâm Việt không phải anh ruột của chị Hàn Nặc, họ chỉ là từ nhỏ lớn lên cùng nhau thôi."
"Vậy Vu Hàn cũng không phải anh trai ruột của con mà."
"Nhưng mà hiện tại hắn là anh trai con mà!" Chu Tiểu Nghiên bỗng thấy mình bị mẹ dắt đi sai hướng, tại sao nàng phải thảo luận vấn đề này với mẹ chứ, khiến nàng có cảm giác như nàng với anh trai nhỏ có gì đó vậy.
Nhưng rõ ràng họ chỉ là quan hệ anh em thuần khiết thôi, việc gì phải xoắn xuýt có phải anh ruột hay không làm gì.
"Thôi, mẹ, không đúng. Anh trai nhỏ và con cùng chị Hàn Nặc còn có anh Lâm Việt khác nhau, hơn nữa anh trai nhỏ đối tốt với con, và anh Lâm Việt đối tốt với chị Hàn Nặc cũng khác nhau. Mẹ, mẹ đừng có nói bậy bạ, cứ nói tất cả là một được không? Chuyện này nếu để anh trai nhỏ biết, chắc chắn sẽ hiểu lầm!"
"Ừ, ừ là mẹ nói nhiều rồi. Nhưng mà Tiểu Nghiên, mẹ muốn hỏi con một câu."
Lại là vấn đề, hôm nay mẹ hỏi nhiều vấn đề quá! Mà câu nào câu nấy đều kỳ lạ.
"Mẹ cứ hỏi đi."
"Nếu như Vu Hàn không phải anh trai của con, con cảm thấy người này thế nào?"
"Anh trai nhỏ là người rất tốt, chuyện này thì liên quan gì đến việc hắn có phải anh trai của con không chứ. Hắn là anh trai con, con sẽ thấy hắn rất tốt, hắn không phải anh trai con con vẫn sẽ thấy hắn tốt."
"Ý của mẹ không phải vậy."
"Vậy ý mẹ là gì?"
Chu Tiểu Nghiên thật sự không hiểu nổi mẹ mình, hôm nay mẹ cứ lạ kỳ thế nào, nói chuyện cũng bắt đầu vòng vo, lại còn cứ hết vấn đề này đến vấn đề khác, làm cô ta muốn hết hồn!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận