Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3663: Từ bỏ 18 (length: 3816)

"Diệc Cẩm à, vừa nãy chúng ta không phải đã nói rồi sao? Đã chúng ta đây là chính thức đính hôn, vậy tại sao có thể không có chiếc nhẫn đính hôn đâu? Hơn nữa sau này chắc chắn còn sẽ có rất nhiều người để ý ngươi và Tần Thiên, cho nên chiếc nhẫn này, các ngươi còn nhất định phải luôn mang theo. Thật là làm khó ngươi, Diệc Cẩm."
"A. Không có không có, ta không có ý đó. Ta chẳng qua là cảm thấy có chút ngại ngùng." Quách Diệc Cẩm nói xong, gãi đầu một cái.
Hơn nữa nàng giờ phút này trông hệt như một cô nàng đang thẹn thùng vậy.
Dù sao Tần Thiên ca ca chính là người mà nàng thích nhiều năm như vậy, đính hôn là giả, nhưng mà thích hắn là thật mà.
Vừa nãy khi mụ mụ Tần Thiên nói muốn làm khó nàng tiếp tục cùng Tần Thiên ca ca diễn kịch, nàng thật sự rất muốn nói, không sao cả mà, nàng rất thích diễn màn kịch này, có diễn cả đời nàng cũng nguyện ý.
Đương nhiên, những lời này nàng không thể nói ra. Nếu để Tần Thiên ca ca biết, nàng thật ra là vì thích hắn, cho nên mới cùng hắn diễn kịch, vậy Tần Thiên ca ca sẽ nghĩ gì về nàng?
"Đúng vậy, Diệc Cẩm nhà ta còn chưa từng yêu đương bao giờ, cái này bắt người ta đeo nhẫn, có vẻ là hơi ngại thật." Mẹ Tần cũng cười nói, bình thường bọn họ đều hay tụ tập một chỗ chơi, họ cũng đã nhìn Quách Diệc Cẩm lớn lên.
Lúc này, thật ra Quách Diệc Cẩm đối với bọn họ mà nói, cũng giống như là con gái nhà mình vậy.
"Vậy hay là thế này đi. Vì Diệc Cẩm ngại, có lẽ là do nhiều người chúng ta nhìn quá, nên nàng mới ngại. Hay là vậy đi, Tần Thiên, con dẫn Diệc Cẩm ra ngoài đi."
"Hả?" Tần Thiên cũng ngớ người ra.
Đối với Quách Diệc Cẩm, hắn luôn xem như là em gái để đối đãi. Nhưng mà cô em gái nhiều năm này, bây giờ đột nhiên biến thành vị hôn thê của hắn.
Dù là giả, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy hơi kỳ lạ.
"Hả cái gì mà hả? Con có phải là đàn ông không, bảo con dẫn Diệc Cẩm ra ngoài một chuyến, hiểu không?"
Ý tứ này là muốn để bọn họ đi hẹn hò đó.
Dù nói là, bọn họ vừa mới từ bữa tiệc tối bên ngoài về, hơn nữa thời gian cũng không còn sớm.
"À, con hiểu rồi."
Tần Thiên đột nhiên đã hiểu ra.
"Con xem hai đứa trẻ này ngốc thật."
Thế là, giữa tiếng cười nói vui vẻ của hai nhà, Quách Diệc Cẩm bị Tần Thiên lôi ra khỏi cửa. Thực ra giây phút ấy, Quách Diệc Cẩm có chút hoảng hốt, phảng phất như hôm nay nàng thật sự đính hôn với Tần Thiên ca ca vậy.
Giờ phút này hai nhà đang cùng nhau thương lượng chuyện hôn sự của bọn họ, cùng nhau trêu chọc hai đứa không có kinh nghiệm yêu đương này.
Nhưng nàng lại rõ ràng hết thảy đây đều là giả.
Ai, nếu tất cả đều là thật thì tốt biết bao.
Chỉ tiếc là không thể.
Thật ra Tần Thiên cũng không đưa Quách Diệc Cẩm đi ra ngoài bao xa, dù sao giờ không còn sớm, bọn họ là đã ăn xong bữa tối về, đã tính là thời gian nên nghỉ ngơi rồi.
Hơn nữa Tần Thiên cũng biết, mẹ hắn gọi hắn dẫn Quách Diệc Cẩm ra ngoài, thật ra là để cho hắn tìm một chỗ đưa chiếc nhẫn đính hôn này cho Quách Diệc Cẩm thôi.
Bọn họ đi dạo quanh vườn hoa bên ngoài một vòng.
Tần Thiên liền dừng lại.
"Diệc Cẩm, cái này..." Tần Thiên lấy ra hộp đựng nhẫn.
"À." Quách Diệc Cẩm thật sự rất ngại.
Ngày thường nàng cũng thường xuyên cùng Tần Thiên cùng đi ăn cơm, đi dạo phố này kia. Bọn họ đều chung đụng rất tự nhiên, dù sao cũng là cùng nhau lớn lên mà.
Nhưng mà hôm nay Quách Diệc Cẩm đột nhiên lại xấu hổ. Đây chính là nhẫn đấy! Ý nghĩa của nó quá khác.
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận