Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 970: Phiên ngoại một: Chỉ vì bỏ lỡ ngươi (length: 3879)

A? Các nàng nghĩ cái gì vậy?
Tô Tiểu Bộ thế mà tạm thời không nghĩ ra được.
Chỉ bất quá nàng vừa nói như thế, người chung quanh biểu tình càng thêm vi diệu, nhao nhao biểu thị đều hiểu, đều hiểu.
Tô Tiểu Bộ trong lòng bốc hỏa, hiểu cái quỷ gì, căn bản không phải như vậy được không?
Có trời mới biết, nàng hôm nay vẫn là trêu ai ghẹo ai? Vừa ra khỏi cửa liền xui xẻo, hiện tại còn gặp đúng cái tên âm hồn bất tán người lãnh đạo trực tiếp?
Mong rằng muốn dựa vào việc đưa cà phê, còn hạ độc chết nàng (hoặc là trả thù nàng)?
Tô Tiểu Bộ quả thực là cảm thấy không hiểu ra sao, nếu không phải là bởi vì Trương Thành là cấp trên của nàng, ở công ty địa vị cao hơn nàng, nàng thật muốn trực tiếp đem ly cà phê này đưa trở về, trực tiếp giội lên người hắn.
Trương Thành đưa xong cà phê trở về, kỳ thật còn rất khẩn trương.
Mặc dù hắn vừa mới biểu hiện được đặc biệt bình tĩnh, nhưng kỳ thật trong lòng vẫn luôn đang xoắn xuýt, cũng không biết ly cà phê này của hắn đưa ra ngoài, hiệu quả sẽ như thế nào? Thật sự có thể giống như Lâm Việt nói vậy, có thể thu hoạch được Tiểu Bố Đinh tha thứ?
Mặc dù hắn cũng không biết hắn đã đắc tội Tiểu Bố Đinh như thế nào.
Nhưng mà hắn đã chờ một buổi sáng, đều không chờ được Tiểu Bố Đinh bên kia bất kỳ một câu đáp lại nào.
Uy! Nhận cà phê của hắn, chẳng lẽ liền hô một tiếng cám ơn đều không có sao?
Sau đó vẫn luôn chờ đến giữa trưa, Trương Thành vẫn còn ngơ ngác ngồi tại bàn làm việc của mình.
Lâm Việt đi ngang qua chỗ hắn, kỳ quái hỏi: "Ngươi đang làm gì, không đi ăn cơm sao?"
"Nha." Trương Thành chỉ trả lời một câu.
Lúc đi cùng Lâm Việt ra ngoài, đi ngang qua chỗ các thư ký, Trương Thành vô ý thức nhìn vào trong, chỗ ngồi của Tô Tiểu Bộ không có người, có lẽ đã đi ăn trưa, mà ly cà phê kia còn đặt ở vị trí của nàng.
Là không có uống sao?
Trương Thành thế mà thất vọng một chút.
"Ngươi sao thế?" Lâm Việt thấy ánh mắt hắn, hiếu kỳ hỏi.
"Không có gì a." Trương Thành cười đáp.
"A, vậy sao?"
"Đúng vậy, Lâm tổng! Ngươi cả ngày ngọt ngào mật mật với phu nhân, còn có hứng thú đi quan tâm chuyện bát quái của người khác à?"
"Ta đây không phải là đang bát quái... Ha ha..." Lâm Việt cười, cũng không nói gì thêm.
Có một số việc, nói thẳng ra liền không còn ý nghĩa phải không? Huống chi, xem ý của Trương Thành, hắn hình như chính mình cũng chỉ là hiểu sơ sơ.
Bọn họ đến phòng ăn của công ty ăn cơm, Lâm Việt mặc dù là tổng giám đốc, nhưng ngoài trừ khoảng thời gian Tiểu Nặc mang thai, mỗi ngày đều có người đưa cơm cho hắn ra thì những lúc khác, hắn cũng đều cùng Trương Thành cùng nhau ăn cơm ở đây mà thôi.
Trương Thành mãi cho đến khi vào phòng ăn của nhân viên, cũng vẫn còn tâm thần có chút không tập trung, như có rất nhiều tâm sự.
Lâm Việt đứng bên cạnh yên lặng nhìn, phát hiện Trương Thành vừa vào phòng ăn liền bắt đầu nhìn quanh, rất rõ ràng là đang tìm người.
Sau đó không ngoài dự liệu, Lâm Việt rất nhanh đã biết được vị trí của Tiểu Bố Đinh thông qua ánh mắt của Trương Thành.
Quả nhiên...
Trương Thành cũng chỉ nhìn một lát, cũng không nói gì thêm. Mà lại hỏi Lâm Việt muốn ăn gì, hắn đi mua cho hắn.
Lâm Việt chỉ cười nói, không cần, đi cùng nhau là được rồi, liền đi cùng Trương Thành.
Trương Thành đến giờ phút này, mới phát hiện, kế hoạch của hắn lại thất bại.
Chẳng phải chỉ là chào hỏi người khác thôi sao? Tại sao đến chỗ hắn lại trở nên nhiều chuyện như vậy rồi? Không hiểu sao đắc tội người thì không nói, hiện tại hắn đã chủ động đi đưa cà phê, nói xin lỗi, vậy mà vẫn bị người ghét bỏ?
Rốt cuộc hắn trêu ai ghẹo ai?
Quả nhiên, phụ nữ đều là sinh vật phức tạp, xem không hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận