Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1482: Từ bỏ 24 (length: 3798)

Gần đến mức phảng phất Chu Tiểu Nghiên chỉ cần hơi ngẩng đầu một cái liền có thể chạm được Kiều Diệc.
Chu Tiểu Nghiên nhìn chằm chằm Kiều Diệc mấy giây, Kiều Diệc cũng đang nhìn nàng. Tim Chu Tiểu Nghiên "Thình thịch, thình thịch..." nhảy không ngừng, nàng cảm thấy mình sắp không thở nổi.
Một lúc lâu sau nàng mới hoạt động yết hầu, thốt ra mấy chữ: "Cám ơn ngươi."
Kiều Diệc cũng cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, ngay giây phút vừa rồi, hắn suýt chút nữa đã phạm sai lầm. Bởi vì khi hắn thấy Chu Tiểu Nghiên nhìn chằm chằm mình, hắn thế mà lại sinh ra một loại xúc động mãnh liệt, muốn hôn lên.
Cũng may, giây cuối cùng Chu Tiểu Nghiên đã lên tiếng, làm hắn tỉnh lại. Nếu không...
Mặt Kiều Diệc hơi đỏ lên, may mà ánh đèn nơi này yếu, nên Chu Tiểu Nghiên mới không phát hiện ra. Hắn ngừng một lúc lâu, mới đứng lên, sau đó quay lưng lại, ra vẻ lãnh đạm đáp một câu: "Không cần cảm ơn, ta chỉ là không muốn người khác nghĩ lầm mấy thứ rác rưởi này là do ta vứt, khiến người ta thấy ta không có ý thức, nên mới giúp ngươi thôi."
Chu Tiểu Nghiên: "..."
Cảm tình nói nàng cảm ơn nhầm người? Kiều Diệc căn bản không giúp nàng, mà chỉ là đang lo cho thể diện của mình mà thôi? Thật là! Chẳng lẽ vì ở đây chỉ có hai người bọn họ, nên Kiều Diệc mới sợ bị liên lụy đến mình sao? Hừ!
Chu Tiểu Nghiên cũng lạnh lùng xoay người sang chỗ khác.
Dù sao rác rưởi đã dọn sạch sẽ, nàng ở đây cũng không còn việc gì. Nàng vốn dĩ đã muốn trốn đi, hiện tại càng phải rời khỏi đây.
Hơn nữa nàng trước kia vốn định mời Kiều Diệc ăn cơm để cảm ơn hắn đã ra tay giúp đỡ, bây giờ cũng không nghĩ đến nữa. Dù sao người ta cũng không giúp mình, vậy thì sao phải tự mình đa tình, tự chuốc nhục vào thân chứ?
Chu Tiểu Nghiên ôm bình bắp rang không thể ăn được nữa lặng lẽ đi ra ngoài, Kiều Diệc đứng phía sau cũng không ngăn cản nàng, thậm chí cả việc hỏi nàng muốn đi đâu hắn cũng không đủ dũng khí.
Cứ để nàng đi đi.
Chuyện không có duyên phận, cũng không cần cưỡng cầu. Với hắn như vậy, với nàng, đều tốt.
Chu Tiểu Nghiên đi dọc theo từng hàng ghế, đi ra đại sảnh, đến hành lang nơi Kiều Diệc không nhìn thấy, nàng mới khẽ dừng lại. Nàng cuối cùng cũng xoay người, đã không còn thấy bóng dáng Kiều Diệc.
Tạm biệt, Kiều Diệc.
Ngày đó chưa kịp nói tạm biệt với ngươi, hôm nay cũng không có cơ hội nói. Chúng ta cứ như vậy tạm biệt nhé. Tạm biệt.
—— Mà lúc này, ở một nơi khác, Dương Thiến lại đang cùng Vu Hàn uống cà phê ở tầng dưới của Chu thị xí nghiệp.
Hôm nay nàng đặc biệt tìm đến Vu Hàn, lại còn cố ý lén lút không cho Chu Tiểu Nghiên biết.
"Dì à, dì tìm cháu có chuyện gì không ạ, có phải Tiểu Nghiên xảy ra chuyện gì không?" Vu Hàn vừa nhận điện thoại của Dương Thiến, đã vội vàng đặt công việc trong tay xuống, vội vội vàng vàng chạy xuống.
Hắn cứ tưởng Tiểu Nghiên gặp chuyện gì, hay là vì Tiểu Nghiên không quen việc sinh hoạt không đi làm sao?
Dương Thiến cười cười, bảo Vu Hàn ngồi xuống: "Không có việc gì. Tiểu Nghiên vẫn khỏe. Ta tìm con, là muốn nói về chuyện của con."
"Cháu sao?" Vu Hàn nghi hoặc không hiểu, dì quan tâm chuyện của hắn sao? Chuyện gì vậy nhỉ?
"Đúng đó. Chính là con, nói chính xác hơn là giữa con và Tiểu Nghiên." Dương Thiến cũng không định vòng vo, nên liền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Vu Hàn: "?"
"Dì à, dì nói gì vậy, cháu không hiểu."
Dương Thiến vẫn chỉ cười: "Bây giờ con không hiểu không sao, đợi dì nói xong con sẽ hiểu thôi."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận