Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2476: Rốt cuộc đã tới 3 (length: 3728)

Sau khi hàn huyên xong, Kiều Tử Mạc mới lấy từ trong túi ra một hộp trang sức được gói bọc đặc biệt tinh mỹ. Chiếc vòng tay này rất quý báu, đồ vật mà Kiều Diệc lấy ra tặng người thì không thể nào là loại rẻ tiền được.
Kiều Tử Mạc dù không để ý lắm mấy món đồ trang sức này, nhưng vẫn phải cẩn thận, không thể để bị ngã.
"A di, anh trai ta thời gian trước có đi một buổi đấu giá, vừa hay thấy chiếc vòng tay này, anh ấy cảm thấy nó đặc biệt thích hợp với người, nên đã bảo ta hôm nay mang đến cho người."
Kiều Tử Mạc nói rất tùy tiện, chỉ nói đây là Kiều Diệc tình cờ có được, chứ không nói là cố ý lấy để tặng Diệp Tuyết.
"Cảm ơn hảo ý của anh trai con, chỉ là chiếc vòng tay này chất lượng tốt như vậy..."
Diệp Tuyết tự nhiên liếc mắt cũng có thể nhận ra được chiếc vòng phỉ thúy này có giá trị không nhỏ.
"Giữa chúng ta còn nói những lời này sao?" Kiều Tử Mạc cắt ngang lời Diệp Tuyết, "Còn nữa a di, một thời gian ngắn nữa con có thể sẽ phải rời khỏi nơi này."
"Hả? Con muốn đi sao? Đi đâu vậy?" Diệp Tuyết kinh ngạc nói, "Là về nhà sao?"
"Ừm. Lúc trước con đến Lâm thị làm việc, cha mẹ con cũng không nỡ lắm. Hiện tại anh trai con một mình quản lý Kiều thị, cũng rất bận, con muốn đợi giao tiếp xong công việc ở bên này, giải quyết xong những việc đang dang dở, có lẽ con sẽ phải về Kiều thị giúp anh trai con quản lý công ty."
"Ừ, như vậy cũng tốt. Con nên trở về giúp anh trai con, mấy năm nay một mình hắn cũng không dễ dàng gì. Hiện tại con đã trưởng thành, vừa hay có thể giúp đỡ hắn một chút."
"Ừ, đúng vậy ạ. Được anh trai chiếu cố nhiều năm như vậy rồi, cũng đến lúc con nên báo đáp anh ấy. Bất quá a di, chuyện này còn chưa gấp, con tuy nói là muốn đi, nhưng không phải một hai tháng là có thể đi được, chắc vẫn phải ở đây làm phiền mọi người một thời gian nữa."
"A di còn ước gì mỗi ngày con đều đến làm phiền đây, mỗi lần có con tới nhà là náo nhiệt hơn hẳn."
Mặc dù trước kia Kiều Tử Mạc là tình địch của Lâm Việt nhà bọn họ, nhưng Diệp Tuyết hiện tại cũng rất thích Kiều Tử Mạc, cảm thấy đứa trẻ này lớn lên tốt, tính cách lại tốt. Nếu như nàng còn có một cô con gái, thật sự rất muốn gả cho Kiều Tử Mạc.
Chỉ tiếc là, hắn có tốt đến đâu, cũng đều xuất hiện muộn mất một bước.
"Vậy được, vậy từ hôm nay trở đi, mỗi ngày con sẽ đến làm phiền a di. Hơn nữa con đặc biệt thích ăn đồ ăn a di nấu, nếu sau này trở về, có lẽ sẽ rất ít cơ hội được ăn."
Kiều Tử Mạc cố ý làm ra vẻ mặt ủy khuất.
Cũng may ở thành phố này, có gia đình nhà họ Lâm đối đãi với hắn như người nhà bình thường, mới không làm hắn cảm thấy cô đơn như vậy.
"Vậy được, nếu con thích ăn đồ ăn a di nấu, thì trưa nay a di sẽ tự tay xuống bếp nấu cho con những món con thích ăn nhất, được không?"
"Tốt ạ. Cảm ơn a di."
Diệp Tuyết nói xong liền đi làm bếp.
Dù sao nàng đã hứa sẽ nấu cơm cho Kiều Tử Mạc, tự nhiên cũng phải đi chuẩn bị một chút.
Kiều Tử Mạc xong xuôi chính sự ở bên này, thế là cũng đi tìm Hàn Nặc và mọi người.
Lúc này Hàn Nặc đang dẫn Lâm Tiếu Tiếu ra vườn hoa chơi nhảy dây, Kiều Tử Mạc liền đi đến.
"Sao vậy, Chu Tiểu Nghiên không ở đây à?"
"Tiểu Nghiên đang ở trên lầu đọc sách." Hàn Nặc trả lời.
"May mắn."
"May mắn? Chẳng lẽ ngươi có bí mật không thể để ai biết muốn nói với ta sao?"
"Cái gì mà không thể để ai biết, chỉ là muốn hỏi ngươi về chuyện ngươi giới thiệu người đến xem mắt cho Chu Tiểu Nghiên, tiến triển thế nào rồi?"
Gần đây vì chuyện liên quan đến Chu Tiểu Nghiên trong Lâm thị, những chuyện này đã không ai nhắc tới nữa.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận