Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2046: Các ngươi 9 (length: 3797)

Kiều Tử Mạc do dự một chút, mặc dù hắn rất muốn chỗ tốt này, nhưng nếu như nói vậy, PK chẳng phải là không có ý nghĩa?
Cho nên hắn vẫn là không thể muốn.
"Ca, ngươi cũng đừng xem thường ta nha. Mặc dù kỹ thuật của ta có thể không bằng ngươi, nhưng ta cũng không phải kẻ thua không chịu nhận, thua thì thôi, chơi game quan trọng là vui vẻ!"
"A, giác ngộ không tệ!"
"Đương nhiên rồi."
Hai người lại tiếp tục chơi hai ván, đương nhiên, kết quả cũng không ngoài dự đoán, vẫn là Kiều Diệc thắng, Kiều Tử Mạc thua. Bất quá Kiều Tử Mạc ngược lại càng chơi càng hứng, chắc là vì Kiều Diệc khơi dậy ý chí chiến đấu của hắn, vẫn muốn tìm cách vượt qua Kiều Diệc, nên luôn muốn chơi tiếp.
Đến cuối cùng, Kiều Tử Mạc rốt cuộc bỏ cuộc: "Ca, sao chúng ta phải tự giết lẫn nhau vậy? Đã ngươi lợi hại vậy, chẳng lẽ ta không phải nên để ngươi dẫn ta đi gánh team sao?"
"Đúng mà. Thế nhưng là chính ngươi cứ khăng khăng lôi kéo ta so tài mà!" Kiều Diệc khoan thai trả lời, sau đó vừa nói vừa hoạt động cổ, cánh tay. Hắn cũng đã rất nhiều năm không có dáng vẻ chuyên chú chơi game lâu như vậy, thật ra cứ cúi đầu tập trung chơi cũng rất mệt, cổ đau, mắt cũng mỏi, vẫn là nên nghỉ ngơi hợp lý mới được.
"Được rồi, đã so rồi thì cũng xong, ta thừa nhận ngươi có hơi lợi hại hơn chút. Ai, thiệt thòi ta còn tự nhận là cao thủ game, ai ngờ trước mặt ca ca lại tệ hại vậy!"
"Không dám, không dám. Ta chỉ là tùy tiện chơi vài ván thôi mà."
"Xí, ngươi nói tùy tiện chơi vậy chẳng phải vũ nhục ta sao?"
"Phải không, nhưng mà ta nói thật mà."
"Thôi được rồi."
Kiều Diệc đột nhiên đứng dậy, đi ra ban công phòng Kiều Tử Mạc, rồi quay lưng về phía Kiều Tử Mạc, hỏi: "Tiểu Mạc, một mình ở bên kia ngươi có cô đơn không?"
Kiều Tử Mạc không trả lời ngay, mà hỏi ngược lại Kiều Diệc một câu: "Vậy ca, những năm này ca có cảm thấy cô đơn không?"
"Nhiều năm như vậy, ca đều có một mình, thậm chí mấy năm trước ca còn một mình sống bên ngoài. Mỗi ngày một mình đi làm, rồi đến tối mịt mới về, nhìn căn phòng trống rỗng, cũng không ai quan tâm, không ai nói chuyện cùng, ca có thấy cô đơn không?"
Kiều Tử Mạc một hơi hỏi một tràng câu hỏi, ngược lại làm Kiều Diệc có chút kinh ngạc. Thật ra, những vấn đề này ngay cả hắn cũng chưa từng nghĩ đến. Tiểu Mạc nói không sai, hắn đúng là một mình độc lai độc vãng, nhưng hắn đã sớm quen với cuộc sống như vậy, cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Đương nhiên, cũng chưa từng cảm thấy cô đơn.
Có lẽ vì hắn từ nhỏ đến lớn đều trưởng thành trong hoàn cảnh như vậy, từ lúc còn bé, Kiều Diệc đã học được cách tự lập. Lớn hơn chút nữa, hắn lại bắt đầu học gánh vác và trách nhiệm. Đối với hắn, công việc là điều quan trọng nhất trong cuộc đời, giống như việc ăn cơm uống nước, là việc mỗi ngày đều phải làm, nên cũng không quan trọng vất vả hay không, cô đơn hay không.
Dù sao mỗi ngày hắn cứ quen đi làm rồi tan tầm về nhà, cứ vòng đi vòng lại, hắn cũng không cảm thấy có gì quá đáng hay không ổn. Với lại có lẽ vì bận rộn công việc nên Kiều Diệc thực ra có rất ít thời gian rảnh rỗi.
Chỉ có người rảnh rỗi mới hay nghĩ đông nghĩ tây, đây đúng là chân lý. Kiều Diệc chưa từng có nhiều thời gian như vậy để suy nghĩ lung tung.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận