Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2723: Ngươi tốt 14 (length: 3626)

Đường còn rất dài, chuyện hắn cần làm, còn có rất nhiều rất nhiều.
Đã hứa hẹn với Chu Tiểu Nghiên, vậy hắn liền muốn cố gắng thực hiện những lời hứa đó.
Sau khi chuẩn bị kỹ càng mọi thứ, Kiều Diệc tự lái xe đưa Chu Tiểu Nghiên ra sân bay. Nửa tháng này bọn họ ở chung, nói chung vẫn tính là vui vẻ.
Loại hạnh phúc giản đơn này, loại hai người cùng nhau sinh hoạt, trải qua những ngày bình lặng, giản dị, là cách thức mà Chu Tiểu Nghiên và Kiều Diệc đều yêu thích. Vì vậy, đến lúc thật sự phải chia tay, hai người vẫn có chút không nỡ.
Tuy không nỡ thì không nỡ, nhưng rời đi cuối cùng vẫn phải rời đi.
Có được khoảng thời gian ngắn ngủi này, cả hai đã rất mãn nguyện. Hơn nữa điều này cũng giống như hạnh phúc trộm được, sẽ khiến người ta vô cớ cảm thấy hưng phấn.
"Về rồi nhớ chăm sóc bản thân cho tốt."
"Ngươi cũng vậy."
Đến giây phút chia tay thật sự, cả hai lại đột nhiên không biết phải nói gì. Như thể lời cần nói đều đã nói xong, nhưng cũng tựa như chưa kịp nói gì.
Kiều Diệc lần đầu tiên cảm thấy hồi hộp như vậy, nhìn cô gái mình yêu, mà mình lại không biết nên làm gì.
Thế là cả hai chỉ có thể nói những lời có lệ, vu vơ.
"Đợi rảnh rỗi, ta sẽ đến thăm ngươi."
"Ừm."
Lại im lặng.
Rất nhanh, Chu Tiểu Nghiên nói: "Ta phải đi làm thủ tục an ninh rồi, ngươi về đi."
"Được thôi."
Nhìn Chu Tiểu Nghiên rời đi, Kiều Diệc cũng chỉ có thể trơ mắt tiễn nàng. Đến cuối cùng hắn vẫn không thể thốt ra miệng một câu "Ta thích ngươi".
Kiều Diệc từ sân bay đi ra, còn chưa đến bãi đỗ xe thì nhận được điện thoại của Kiều Tử Mạc gọi đến.
"Chu Tiểu Nghiên đi rồi?"
"Ừ."
"May quá."
"Sao vậy?"
"Ta vừa tra được cha mẹ mua vé chuyến bay tối nay về, đoán chừng sáng mai là đến nhà rồi. Cũng may Chu Tiểu Nghiên đi trước, nếu không... thật là phiền phức."
"Ờ."
"Đúng rồi, anh, anh định làm gì tiếp theo?"
"Đương nhiên là đến công ty rồi, ta còn có thể làm gì?"
"Ta nói Kiều Diệc này, anh có cần chuyên nghiệp thế không, Chu Tiểu Nghiên chân trước vừa đi, chân sau anh đã muốn về công ty làm?"
"Vậy nếu không thì sao? A, nếu là ngươi không muốn cho ta tới như vậy, cảm thấy một mình ngươi là OK rồi thì ta cũng có thể không đến mà? Vừa khéo ta cũng muốn tự cho mình nghỉ phép dài hạn, cũng chẳng phải là dài lắm đâu, chắc khoảng một hai tháng?"
"Ôi chao, đừng đừng mà. Anh vẫn nên quay lại đi, một mình em mệt quá, em cũng muốn nghỉ ngơi. Với lại anh cũng nghỉ nửa tháng rồi còn nghỉ cái gì nữa. Anh nhanh quay lại đi để em nghỉ ngơi chút."
"A..."
Kiều Diệc cười trộm một chút, thằng nhóc này, giờ thì biết công việc không dễ rồi chứ gì.
Nhưng hắn lại cố tình nói: "Sao được, chẳng phải ngươi vẫn luôn nói muốn san sẻ gánh nặng với ta sao? Giờ mới san sẻ nửa tháng đã không được rồi à? Ta nhớ rõ có người từng nói muốn báo đáp ta mà."
"Nhưng là em trước kia cũng đâu có biết, mỗi ngày anh có nhiều việc phải làm như vậy đâu. Hơn nữa anh hai, năng lực của em trai em giờ còn có hạn, anh vẫn nên để em trưởng thành thêm đi. Em có thể giúp anh, nhưng vẫn chưa thể thay thế được anh mà."
"Xì, nhanh vậy đã chịu thua rồi à?"
"Ừm, em chịu thua."
"Không được..." Nhưng mà Kiều Diệc vừa trêu vừa nói, rất nhanh vẫn là nói: "Yên tâm đi, ta lập tức tới ngay đây. Ngươi cố gắng thêm chút nữa."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận