Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 3195: Sư phụ 26 (length: 3889)

A, thì ra tên này nhận biết Hàn Nặc theo kiểu này à.
"A, phải không? Hiện tại trên diễn đàn trường vẫn còn có tên Tiểu Nặc của chúng ta à?"
"Nào chỉ là có thôi, hơn nữa còn rất kỹ nữa đó. Ngay cả ta đây bình thường không mấy để ý chuyện bát quái, cũng đã xem rất nhiều chuyện về Hàn Nặc học tỷ và Lâm Việt học trưởng rồi. Hơn nữa hiện tại trên diễn đàn trường ta, còn có các loại bình chọn hoa khôi, nam khôi của các khóa trước, Hàn Nặc học tỷ và Lâm Việt học trưởng vẫn luôn đứng đầu đó."
"Đúng rồi đó. Tiểu Nặc của chúng ta ưu tú như vậy, người khác đương nhiên là không sánh bằng rồi. Ha ha ha" Nghe được người khác khen Hàn Nặc, Trần Thu Dĩnh cũng rất cao hứng.
"Cho nên Thịnh Thế Mộc Mộc thật ra là Lâm Việt học trưởng sao?" Quách Thừa Cẩm đột nhiên kích động lên, "Trời ạ, ta lại có thể cùng Lâm Việt học trưởng cùng nhau chơi game, hơn nữa còn ở trong một gia tộc! Nói ra, người khác chắc chắn ghen tị ta lắm!"
Bộ dạng si mê đột ngột này, khiến ba nữ sinh có mặt ở đó cảm thấy chua chát.
"Này này này! ! Lâm Việt học trưởng của ngươi hôm nay không có ở đây, ngươi đừng có mà ở đây mặt hoa si như vậy được không? Coi chừng Tiểu Nặc của chúng ta lát nữa kéo đen ngươi đó. Đừng có mà mơ tưởng đến Lâm Việt đồng học của chúng ta được không? Người ta bây giờ đang bận lắm, không thèm quan tâm mấy đứa nhóc ranh các ngươi hâm mộ đâu!"
"Nha..." Quách Thừa Cẩm vẫn cứ tỏ vẻ đáng tiếc, "Bất quá hôm nay ta có thể có vinh hạnh gặp mấy vị học tỷ, cũng là phúc ba đời nhà ta tu được!"
"Ta không phải bảo ngươi đoán thử xem ai là ai sao? Ngươi lo si mê quá, quên mất chuyện chính rồi à! !"
"Chuyện này còn cần đoán sao? Vị này là Hàn Nặc học tỷ, ta biết. Còn ngươi đương nhiên là tộc trưởng thân ái của chúng ta, Nữ Vương đại nhân rồi! Còn vị kia cứ đứng một bên không thèm để ý tới ta, đương nhiên là Tiểu Thủy học tỷ luôn không chào đón ta rồi! Còn có gì mà phải đoán chứ! !"
"A, không tệ lắm. Tiểu bằng hữu thông minh đấy, rất có tiền đồ. Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi rồi nói chuyện, bên ngoài cũng hơi nóng, lát nữa lại làm trôi hết lớp trang điểm của tỷ tỷ."
Trong quá trình này, Tiểu Bố Đinh vẫn luôn im lặng không nói gì.
Cũng may có Trần Thu Dĩnh ở đó, có nàng thì bầu không khí mới không bị gượng gạo.
Bọn họ đầu tiên là tìm một quán cà phê bên cạnh ngồi xuống nói chuyện phiếm.
"Đã lâu không trở về, nơi này thay đổi cũng nhiều quá. So với hồi chúng ta ở đây lúc trước, tốt hơn nhiều lắm rồi!" Trần Thu Dĩnh cảm thán một câu.
Trước kia trường học xây ở vùng ngoại ô, cách nội thành còn một khoảng, nhưng bây giờ nơi này cũng dần biến thành khu đô thị rồi, phát triển tốt hơn nhiều so với trước kia.
Nhìn thấy những khung cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ này, rất nhiều thứ đều đã thay đổi, chỉ có một thứ không thay đổi đó là trên con đường bên ngoài này, vĩnh viễn đi lại đều là những thanh niên hoạt bát trẻ trung.
Có lẽ ngươi càng lớn lên, lại quay lại nơi này sẽ càng cảm thán, sẽ càng ngày càng cảm thấy, cuộc sống sinh viên đại học càng ngày càng xa vời với ngươi rồi.
"Theo ta thấy, mấy vị học tỷ nên thường xuyên quay về thăm trường một chút. Nhất là Hàn Nặc học tỷ, có thời gian nên dẫn theo Lâm Việt học trưởng cùng nhau quay lại một chuyến đi. Ngươi không biết hiện tại trong trường có bao nhiêu đàn em, các em học muội muốn gặp mặt các ngươi bằng xương bằng thịt đâu."
"Những thứ đó đều là người khác cố ý thổi phồng lên thôi, các ngươi tốt nhất đừng nên tin như vậy. Thật ra tất cả mọi người đều là người bình thường thôi, ừm, không có gì mà hoa si đâu."
Mặc dù Hàn Nặc trước đây cũng từng thấy không ít người si mê Lâm Việt, nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm trước rồi mà.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận