Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2008: Đã lâu không gặp 7 (length: 3840)

Hơn nữa nàng chính mình cũng rất ít khi ở riêng với con trai cả, nên đôi lúc cũng không cảm thấy có gì thay đổi.
"À, là vậy à." Chu phu nhân ấp úng đáp, "Ta còn tưởng dạo này Tiểu Diệc nhà các ngươi gặp chuyện vui gì, hôm nay thấy nó ăn mặc cũng khác thường ngày, tâm trạng cũng tốt, còn không cùng mọi người đi dạo phố mua sắm, đúng là không giống trước kia lắm."
"Nó thì có thể gặp chuyện vui gì chứ? Chị cũng biết rồi đấy, Tiểu Diệc nhà ta trong mắt chỉ có công việc, bình thường ngoài ở công ty thì chỉ ở nhà ngủ, có gì đặc biệt đâu!"
"Có lẽ nó yêu đương thì sao? Người một khi yêu vào, đều trở nên kỳ lạ lắm. Các người không thấy Tiểu Mạc nhà mình có gì khác lạ sao?"
"Yêu đương á? Nó rảnh đâu mà yêu với đương? Không có đâu."
"Sao lại không có? Chị có quên mấy tấm hình lần trước em cho chị xem không, chị còn bảo cô bé kia là bạn gái cũ của Kiều Diệc nhà chị kia mà? Tình cũ không rủ cũng tới cũng có thể xảy ra đấy! Mà em nghe Đình Đình bảo cô bé kia giờ cũng làm ở Lâm thị phải không, chung công ty với Tiểu Mạc nhà mình đó. Mà Kiều Diệc nhà mình mới đi Lâm thị không lâu sao, đi cũng không phải ít thời gian đấy chứ?"
Đến lúc này, bố mẹ Kiều Diệc mới kịp phản ứng. Thì ra hôm nay hai mẹ con họ đến là để nhắc nhở chuyện của Chu Tiểu Nghiên.
Lẽ nào sự thay đổi của Tiểu Diệc hôm nay thật sự có liên quan đến Chu Tiểu Nghiên sao? Lẽ nào nó thật sự quay lại với Chu Tiểu Nghiên? Chẳng lẽ những lời Tiểu Mạc nói trước đó đều là giả, nó vẫn luôn bắt tay với Kiều Diệc lừa dối bọn họ sao?
"Cái này ta lại không nghe bọn nó nhắc tới, nhưng mọi người cứ yên tâm, dù thế nào Kiều gia ta cũng không chấp nhận Chu Tiểu Nghiên! Ta biết mọi người đang lo lắng gì, yên tâm đi, đợi thêm thời gian nữa, ta sẽ sắp xếp cho Tiểu Diệc nhà ta gặp mặt với Đình Đình nhà mọi người."
"Ấy dà, ta không có nói cái đó mà." Mẹ Chu Đình Đình vờ như không quan tâm đáp, "Thật ra chuyện của con trẻ, để tự chúng quyết định vẫn tốt hơn. Tiểu Diệc nhà chị không thích Đình Đình nhà em, cũng chỉ tại con bé không có duyên thôi, cái đó không thể cưỡng cầu được. Nên thôi thì để tụi nó tự tạo cơ hội vậy, người lớn mình đừng có quản nhiều quá, tránh như trước gây phản cảm cho Kiều Diệc nhà chị, như thế không hay."
"Đúng đó, dì à, cháu không có vội." Chu Đình Đình lúc này cũng vội cười phụ họa, "Hơn nữa anh Kiều Diệc thích ai là quyền của anh ấy, cháu sẽ không can thiệp. Cháu chỉ từng nói cháu sẽ dành thời gian chờ anh ấy thôi chứ cũng không bắt buộc anh ấy phải chấp nhận cháu. Thật ra so với việc trước kia anh ấy chán ghét cháu như vậy, bây giờ anh ấy không để ý tới cháu, không nhìn cháu, ngược lại còn tốt hơn một chút. Nếu để anh ấy thích cháu thì chắc chắn anh ấy sẽ phản cảm, trốn tránh cháu, chi bằng cứ duy trì hiện trạng đi. Dù sao thích là việc của mình cháu thôi, cháu cũng không yêu cầu nhiều vậy. Bây giờ ngẫu nhiên cháu còn được trông thấy anh ấy, sau này biết đâu tụi cháu lại có thể là một đôi bạn bè bình thường, thế là đủ rồi."
Lời Chu Đình Đình nói, cho dù là bậc phụ huynh nào nghe, chắc hẳn đều sẽ khen cô bé hiểu chuyện, biết điều. Biết suy nghĩ cho người khác, còn thể hiện được vẻ đáng yêu, thật dụng tâm.
Hơn nữa nghe những lời cô bé nói, cô thật lòng với Kiều Diệc.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận