Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 160: Mộng Du (length: 4151)

Bữa cơm này ăn đến coi như vui vẻ.
Hàn Nặc mặc dù cảm thấy Kiều Tử Mạc đôi khi có chút thần kinh, nhưng hai bạn cùng phòng của hắn ngược lại đều rất lễ phép và có giáo dục.
Trước khi đi, mọi người lưu lại nick Wechat. Dù sao nhân viên hai bên đều có mục đích riêng cần đạt được, nên việc xin nick Wechat trở nên dễ dàng như nước chảy thành sông.
Trên đường về phòng ngủ, Tô Tiểu Bộ vẫn luôn kích động không thôi. Thì ra dễ dàng như vậy đã có thể xin được nick Wechat của nam thần, hơn nữa sau này có thể thường xuyên nhìn thấy vòng bạn bè của hắn, như vậy sẽ càng hiểu rõ cuộc sống của hắn hơn.
Nhưng vừa về đến phòng ngủ, phiền não của Tô Tiểu Bộ lại ập đến.
Vì nàng vừa mở lịch sử trò chơi, Duyên Lai đã gửi tin nhắn cho nàng.
Duyên Lai: "Tối nay đi đâu chơi vậy?"
Nói đến Tạ Nguyên cũng là một người phúc hắc, rõ ràng đã biết Tô Tiểu Bộ chính là Tiểu Bố Đinh của hắn trong game, vậy mà hết lần này đến lần khác vẫn muốn cố ý trêu chọc nàng.
Tô Tiểu Bộ do dự rất lâu, cuối cùng trả lời: "Đi ăn cơm với bạn!"
Rõ ràng không nói sai, nhưng Tô Tiểu Bộ lại cảm thấy có chút áy náy, như thể đã làm chuyện gì có lỗi với Duyên Lai.
Duyên Lai: "Ồ! Ăn cơm? Với soái ca sao?"
Tô Tiểu Bộ vội vàng giải thích: "Không phải! Chỉ là với bạn học thôi."
Tạ Nguyên nhìn câu trả lời của Tô Tiểu Bộ, trong lòng không biết nên vui hay không vui. Tiểu Bố Đinh vội vã giải thích với hắn như vậy, chứng tỏ nàng thật sự quan tâm người tên "Duyên Lai". Nhưng có phải điều đó lại thể hiện rằng nàng chỉ coi hắn như một người bạn học bình thường?
Tâm Tạ Nguyên bắt đầu rối bời.
Kiều Tử Mạc tắm rửa xong bước ra, thấy ngay bộ mặt nhăn nhó như mướp đắng của Tạ Nguyên. Hắn bình tĩnh bước đến ngồi bên cạnh, rồi liếc qua đoạn chat của hắn với Tiểu Bố Đinh.
"Ôi, ta nói Tạ Nguyên, ngươi đây chẳng phải tự mình chuốc lấy khổ sao! Chi bằng ngươi nói thẳng với Tiểu Bố Đinh ngươi chính là Duyên Lai đi, có khi nàng còn rất vui ấy chứ! Bây giờ ngươi cứ giả làm hai người thế này, không thấy mệt sao?"
Tạ Nguyên hừ một tiếng: "Ngươi chẳng phải cũng vậy sao, còn nói ta? Hơn nữa ta nói cho ngươi biết, cái tên Mộng Du của ngươi, thật khó nghe!"
Kiều Tử Mạc vẫn rất bình tĩnh, hoàn toàn không quan tâm đến sự khinh bỉ của Tạ Nguyên: "Những tiểu bằng hữu như ngươi thì không hiểu đâu. Ca ca ta chơi là trường kỳ chiến lược, sau này ngươi sẽ hiểu! À phải, cảnh cáo ngươi lần nữa, không được nói biết ta!"
Nói xong, hắn tự bật máy tính, đăng nhập game, âm thầm đi đánh quái làm nhiệm vụ.
Tạ Nguyên thở dài: "Ta thật sự không hiểu ngươi! Ngươi chơi game này chẳng phải vì tiếp cận Hàn Nặc sao? Vậy mà lâu như vậy, ngươi vẫn cứ ở ẩn một mình!"
Khóe môi Kiều Tử Mạc khẽ nhếch lên cười: "Thả dây dài, câu cá lớn."
Tạ Nguyên bĩu môi. Thôi được, cứ xem hắn giở trò thế nào, hắn ngược lại muốn xem Kiều Tử Mạc có câu được cá lớn không.
Mặc kệ đi, hắn vẫn cứ nên đi chơi với "Tiểu Bố Đinh" của hắn thì hơn.
—— Giải bóng rổ của trường A cuối cùng đã tiến đến vòng đấu mười đội mạnh nhất.
Ngoài dự kiến, đội của Lâm Việt như một con ngựa ô đã một đường lọt vào top 10. Điều này khiến thầy trò toàn trường đều vô cùng phấn khích.
Trên con đường tiến vào vòng trong, mỗi trận đấu của đội Lâm Việt đều rất được yêu thích. Cho dù chơi tốt hay không, họ vẫn luôn có thể tạo ra một làn sóng tranh cãi sôi nổi trên diễn đàn của trường.
Được mọi người ủng hộ, lại thêm đường đi thuận lợi, tinh thần của đội Lâm Việt ngày càng lên cao, các thành viên phối hợp với nhau cũng ngày càng tốt. Đặc biệt là Lâm Việt và Nghiêm Du Thành, mức độ phối hợp ăn ý trong mỗi trận đấu khiến những người không quen biết còn tưởng rằng họ là một đôi bạn rất thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận