Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1748: Đều là ngươi 11 (length: 3839)

"Mặc dù công ty Kiều thị rất cần ngươi, nhưng đồng thời, chính ngươi cũng rất cần chính mình mà. Cha mẹ dù không nói ra, nhưng trong lòng họ thật sự rất quan tâm ngươi. Mỗi lần ta về nhà ăn cơm, mẹ đều nói với ta rằng, dạo này ngươi lại tăng ca ở công ty, mẹ lâu lắm rồi không được ăn cơm chung với ngươi. Ngươi biết vì sao mẹ lại nói như thế không? Vì mẹ xót ngươi, sợ ngươi chỉ lo làm việc, không biết chăm sóc bản thân thôi!"
"Nhưng mà anh à, anh có biết không? Có lẽ vì anh lớn hơn em vài tuổi, lại trưởng thành sớm hơn, chín chắn hơn em, cho nên khoảng cách giữa anh và cha mẹ đôi khi cũng trở nên lạnh nhạt một chút, nhiều khi cha mẹ có rất nhiều tâm sự không dám nói với anh. Anh không giống em, trong mắt cha mẹ anh là người phụ trách của Kiều thị, tương đương với trụ cột của cả nhà họ Kiều, còn em thì như một đứa trẻ. Có đôi khi anh cảm thấy cha mẹ xa cách với anh, thì cha mẹ cũng có cảm giác tương tự. Họ cảm thấy không dễ thân cận với anh, thậm chí có chút sợ anh nữa. Anh hiểu những điều này không?"
Những lời này hôm nay Kiều Tử Mạc mới nói trực tiếp trước mặt Kiều Diệc lần đầu, thật ra về tình hình trong nhà, Kiều Tử Mạc nhìn đều hiểu rõ mồn một. Anh trai là người hiếu thuận, điểm này không còn nghi ngờ, chỉ nhìn việc anh ấy nỗ lực cho nhà họ Kiều bao nhiêu năm là có thể thấy.
Nhưng khoảng cách vô hình giữa anh trai và cha mẹ, Kiều Tử Mạc đều thấy cả. Hai người họ đại khái thuộc kiểu, cả hai đều quan tâm đối phương, nhưng lại không dám xích lại gần nhau.
Mà theo thời gian trôi qua, tình huống này sẽ càng ngày càng tệ hơn. Khi mà bạn càng không dám nói những lời trong lòng cho đối phương nghe thì khoảng cách sẽ ngày càng xa, cứ tiếp tục như thế, sẽ thành một vòng tuần hoàn ác tính.
Kiều Tử Mạc nhiều lúc cũng nghĩ đến việc cải thiện mối quan hệ này, cho nên khi cha mẹ nhắc tới Kiều Diệc, cậu sẽ nói mấy lời tốt đẹp cho Kiều Diệc trước mặt cha mẹ, rồi lại giải thích cho anh vài câu, mong cha mẹ có thể thông cảm cho anh hơn. Rồi cậu cũng sẽ thỉnh thoảng nhắc đến việc cha mẹ hay nhắc tới Kiều Diệc trước mặt anh, để Kiều Diệc biết, người nhà vẫn rất nhớ anh.
Nhưng mà những điều đó hình như không có hiệu quả gì cả. Thói quen của họ đã ăn sâu sau bao nhiêu năm, hình như đã quen với kiểu sống như vậy rồi. Huống chi tính cách anh trai vốn lạnh như băng, chẳng được mặt dày như cậu, với tuổi tác và kinh nghiệm của anh trai, bắt anh ấy đột nhiên trở nên trẻ con, nhõng nhẽo với cha mẹ thì có khi dọa cha mẹ xỉu luôn mất.
Haizz...
Bây giờ chỉ mong họ có thể thông cảm cho nhau.
"Ta hiểu chứ." Kiều Diệc nghe Kiều Tử Mạc nói xong thì lắc đầu cười, "Nhóc con nhà ngươi, bây giờ còn bắt đầu dạy dỗ ta hả? Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta về sớm thôi. Không thì cha mẹ thấy ngươi ra ngoài tìm ta rồi nửa đêm mới về, lại tưởng ta đưa ngươi đến chỗ nào làm quỷ nhập tràng."
"Ơ, anh trai bình thường hay thích đi chơi lêu lổng à?"
"Dĩ nhiên không phải! Này, đây không phải trọng điểm được không?"
"Ta biết không phải trọng điểm mà. Trọng điểm của anh trai không phải là muốn chuyển chủ đề đó sao? Lần nào hễ nhắc đến chuyện Chu Tiểu Nghiên với anh là anh lại thế. Ai, ta nói Kiều Diệc này, đôi khi anh cũng thật là sợ hãi đấy! Anh biết không?"
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận