Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 463: Ngươi vì cái gì không đến đi làm (length: 3826)

"Ừm, ta tin rằng ngươi đi học làm bánh ga tô. Thế nhưng cái này cũng không thể chứng minh giữa ngươi và Nghiêm Du Thành không có gì cả."
Tô Tiểu Bộ sau cùng tổng kết khiến Hàn Nặc thật sự cạn lời.
Có ăn xong không ngậm được miệng của nàng vậy à!
Chẳng lẽ nói nàng thật sự muốn thẳng thắn với Tiểu Bố Đinh về chuyện giữa mình và Nghiêm Du Thành à, nếu bọn họ chạy đi nói cho Lâm Việt ca ca, có thể sẽ khiến Lâm Việt ca ca hiểu lầm không?
"Kỳ thực ta với Nghiêm Du Thành..." Hàn Nặc ngập ngừng một chút, "Chúng ta thật không có gì. Nếu nói thật sự có quan hệ, đó chính là hắn dạy ta làm bánh ga tô, cho nên ta gọi hắn sư huynh, hắn gọi ta sư muội."
"Sư huynh... Sư muội... Tiểu Nặc, mối quan hệ này của các ngươi còn không gọi mập mờ sao?"
"Chỗ nào mà mập mờ chứ? Là Nghiêm Du Thành nhất định phải bắt ta gọi hắn như vậy, ngươi nghĩ ta muốn gọi lắm sao?"
"Vậy mà không mập mờ à? Tiểu Nặc, ngươi chẳng lẽ không xem phim truyền hình à? Bình thường đại sư huynh và tiểu sư muội đều có mối quan hệ không bình thường. Nghiêm Du Thành cố tình để ngươi gọi hắn như vậy, có phải là có tư tâm gì không? Tiểu Nặc, ta thấy bây giờ Nghiêm Du Thành cũng không còn nhằm vào ngươi, có khi nào hắn còn thích ngươi không?"
"Ta..." Hàn Nặc không cách nào phản bác, không ngờ dễ dàng vậy mà bị bọn họ đoán được.
"Quả nhiên là như vậy mà, Tiểu Nặc! Nghiêm Du Thành hắn còn thích ngươi, ngươi cũng biết, vậy còn ngươi? Có khi nào ngươi cũng thích hắn, ở cùng với hắn không?"
Tô Tiểu Bộ thực sự muốn chết mất. Cái tên Nghiêm Du Thành này mà vẫn còn chưa hết hy vọng với Tiểu Nặc nhà nàng, còn dựa vào việc dạy Tiểu Nặc làm bánh ga tô để cố tình thân cận Tiểu Nặc, cứ tiếp tục như thế, Lâm Việt biết làm sao bây giờ?
"Sao ta có thể ở cùng Nghiêm Du Thành chứ! Tiểu Bố Đinh, ngươi đừng có nói lung tung."
"Vậy ngươi giải thích một chút, sáng hôm qua Nghiêm Du Thành vì sao lại hỏi ngươi rằng tại sao ngươi lại trốn tránh hắn như thế? Hơn nữa ta thấy dáng vẻ của ngươi đúng là đang trốn tránh Nghiêm Du Thành. Nói đi, Tiểu Nặc, Nghiêm Du Thành đã làm gì ngươi, cho nên sáng hôm qua vừa thấy hắn ngươi đã muốn chạy?"
Cái này quả thực là hỏi trúng trọng điểm rồi. Hơn nữa chuyện ngày hôm qua, Tiểu Bố Đinh và Trần Thu Dĩnh đều tận mắt chứng kiến, Hàn Nặc giờ muốn qua loa cũng không được.
"Được rồi, được rồi. Ta sẽ thẳng thắn với các ngươi. Nghiêm Du Thành hắn đúng là nói vẫn còn thích ta, nhưng ta cũng chỉ mới biết thôi! Ngày hôm đó ta sở dĩ trốn tránh hắn, là vì ta còn chưa biết phải đối diện với hắn như thế nào. Ta thật sự không nghĩ rằng hắn sẽ còn thích ta chuyện này, ta vẫn luôn cho rằng hắn rất ghét ta."
"Hắn thổ lộ với ngươi à?"
"Ừm."
"Vậy ngươi không có đồng ý à?"
"Đương nhiên là không rồi! Ta đã nói với các ngươi rồi, ta đối với chuyện này cũng thấy bất ngờ, không biết làm sao để đối mặt. Cho nên, làm sao ta có thể đồng ý lời thổ lộ của Nghiêm Du Thành được chứ?"
"À..." Tô Tiểu Bộ nhẹ nhàng thở ra. Cũng may Tiểu Nặc không đồng ý với Nghiêm Du Thành, như vậy Lâm Việt vẫn còn cơ hội.
"Vậy Tiểu Nặc, việc Nghiêm Du Thành thổ lộ với ngươi, ngươi không có chút rung động nào sao?"
"Lúc đó ta đã bị dọa chết khiếp rồi, còn tâm động gì nữa chứ?"
"A, vậy cũng tốt." Tô Tiểu Bộ thầm vui vẻ. Nếu Lâm Việt biết Tiểu Nặc từ chối lời thổ lộ của Nghiêm Du Thành, nhất định hắn sẽ rất vui.
Ai, dạo này, cảm thấy Lâm Việt vì chuyện của Tiểu Nặc và Nghiêm Du Thành, đã gầy đi rất nhiều, cũng ủ rũ hơn hẳn.
Kết quả một giây sau, Tô Tiểu Bộ liền nghe Hàn Nặc cảnh cáo mình: "Chuyện này không được nói với Lâm Việt ca ca! Ta không muốn hắn vì chuyện này mà suy nghĩ lung tung."
Bạn cần đăng nhập để bình luận