Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1990: Cán bộ kỳ cựu 5 (length: 3734)

"Nói lời giữ lời?"
"Đương nhiên." Kiều Diệc gật đầu, "Dù sao cơ hội như vậy cũng không nhiều."
Ngoại trừ giờ làm việc... Kiều Diệc ngoại trừ giờ làm việc, phỏng đoán cũng chỉ còn lại giờ ngủ, mà lúc hắn ngủ thì không thể nào còn muốn mặc mấy bộ quần áo này đi ngủ.
Hôm nay để Kiều Tử Mạc giày vò hắn mặc, lại giày vò tóc của hắn, đã là giới hạn rất lớn của Kiều Diệc, hắn làm sao có thể mỗi ngày mặc thành như vậy chứ!
Hắn sẽ phát điên mất thôi?
Đương nhiên, đây là Tiểu Mạc lần đầu mua quà cho hắn, hơn nữa lại rất dụng tâm, Kiều Diệc tự nhiên sẽ rất trân trọng, nếu có cơ hội, hắn chắc chắn sẽ rất vui vẻ mặc. Mặc kệ Kiều Tử Mạc mua cho hắn cái gì, hắn nhất định đều sẽ vui vẻ nhận lấy, đồng thời xem như bảo bối.
Chỉ là nói thật, với thói quen sinh hoạt của hắn, đúng là không có nhiều thời gian riêng tư, để mà mặc những bộ quần áo này.
"Kiều Diệc! !" Kiều Tử Mạc nghe Kiều Diệc trả lời thì tức đến không có chỗ phát tiết, dù hắn cũng biết Kiều Diệc bình thường công việc bận rộn, cơ hội mặc quần áo của hắn cũng không nhiều, nhưng Kiều Diệc cứ vậy mà nói thẳng ra, vẫn khiến hắn thực sự đau lòng mà không được sao?
Hừ, một chút cũng không nể mặt hắn, hắn không thèm để ý hắn nữa.
Nhưng mà Kiều Tử Mạc hét thì hét, hét xong vẫn muốn cưỡng ép lôi kéo Kiều Diệc đi mua quần áo, đó mới là mục đích của hắn, hắn sẽ không vì Kiều Diệc tùy tiện phản bác hai câu mà bỏ qua cho hắn.
Hôm nay Kiều Diệc đặc biệt nghe lời, từ nãy đến giờ cứ ngoan ngoãn để mặc Kiều Tử Mạc sắp xếp, đặc biệt là hôm nay Kiều Diệc lại thay đổi tạo hình, nhìn qua cũng không kém Kiều Tử Mạc bao nhiêu, nên hiện tại dường như hắn là em trai, mà Kiều Tử Mạc là anh trai.
Kiều Tử Mạc tiếp tục phong cách bá đạo tổng tài ở nhà, thấy quần áo thích hợp liền ném cho Kiều Diệc, bảo hắn đi thử. Kiều Diệc cũng rất ngoan, trước bao nhiêu người nhìn chăm chú, thật sự đi thử từng cái một.
Điều này quả thực khiến kiều ba ba và Kiều mụ mụ kinh thán không thôi. Đây thực sự là Tiểu Diệc, con trai lớn của bọn họ sao? Sao cứ có cảm giác thấy một Kiều Diệc giả thế này?
"Tiểu Mạc, hôm nay con đã cho anh con uống thuốc gì thế, mà nó lại trở nên nghe lời như vậy, ngoan ngoãn như vậy?" Đợi Kiều Diệc đi vào thay quần áo xong, Kiều mụ mụ cuối cùng không nhịn được hỏi Kiều Tử Mạc.
"Mẹ, mẹ biết ăn nói không vậy? Cái gì mà con cho anh uống thuốc gì, người không biết còn tưởng con làm gì anh rồi!"
"Khụ! Ăn nói bậy bạ, con có thể làm gì anh con hả?" Rõ ràng, Kiều mụ mụ không hiểu ý Kiều Tử Mạc nói.
"Vâng vâng vâng, con cũng không làm gì được anh, nên con cũng không cho anh uống thuốc gì. Chỉ là hôm nay anh ấy tâm tình tốt, lại tiện thể thấy gu thẩm mỹ của con không tệ, nên để con tùy ý sắp xếp thôi."
"Thật sao?"
"Không phải sao?"
Đúng lúc này Kiều Diệc thay đồ xong đi ra, kỳ thực cũng chỉ là áo sơ mi và quần dài bình thường, bất quá Kiều Tử Mạc cố ý chọn cho hắn kiểu dáng đang thịnh hành nhất. Kiều Diệc vóc dáng đẹp, khuôn mặt cũng đẹp trai, tự nhiên mặc gì cũng đẹp, đến nỗi nhân viên bán hàng đều thấy mà mê mẩn, cứ khen "Rất đẹp, rất đẹp".
Kiều mụ mụ cũng thấy hai mắt sáng lên, nói thật, quen nhìn dáng vẻ trầm ổn thường ngày của Kiều Diệc, đột nhiên lại thấy Kiều Diệc trở nên thanh xuân hoạt bát, đều sẽ cảm thấy là một điều bất ngờ lớn.
"Mẹ cũng thấy không tệ, nhìn rất đẹp!" Kiều mụ mụ không nhịn được khen.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận