Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 224: Làm công (length: 3963)

"Cái này... Là?" Hàn Nặc có chút không dám tin, bánh ngọt chủ lực của Kết Tử Nhan lại có cái tên kiểu Mary Sue như vậy, hơn nữa nó còn do Nghiêm Du Thành làm?
"Đây chính là bánh ngọt chủ lực của cửa hàng chúng ta đó! Anh Thành tự tay làm, chỉ có mỗi tuần mới có! Bản độc nhất vô nhị, số lượng có hạn! Không phải muốn ăn là có thể ăn được đâu!" Vương Tiểu Long cực kỳ kiêu ngạo trả lời.
"Ờ..." Hàn Nặc hơi cạn lời.
Mặt mặt bánh gato? Mặt mặt, nghiêm nghiêm? Trời ạ! Hàn Nặc tuyệt đối không tin đây là cái tên do Nghiêm Du Thành nghĩ ra!
Hơn nữa cái bánh ngọt này lại bán một trăm hai mươi tám tệ một phần! Hàn Nặc nhớ rõ đồ của Kết Tử Nhan thật ra đều rất bình dân, vì khách hàng chủ yếu là học sinh và các cặp đôi, về cơ bản đều bán giá không đắt.
Chẳng lẽ cái bánh gato này có thêm tên Nghiêm Du Thành vào liền trở nên đắt đỏ hơn?
Hàn Nặc nhún vai, trong lòng lẩm bẩm, những người đến mua cái đồ ngọt này đều là vì mặt mũi Nghiêm Du Thành cả thôi đúng không? Dù sao Hàn Nặc không cảm thấy Nghiêm Du Thành làm đồ ngọt giỏi đến mức nào, làm ra đồ ngọt ngon đến thế!
Hàn Nặc từng ăn bánh gato của Nghiêm Du Thành rồi, mặc dù mùi vị không tệ, hình thức cũng không tệ, nhưng nếu bảo hắn là một đầu bếp làm bánh ngọt hàng đầu, Hàn Nặc tuyệt đối không tin!
Ngay lúc này, trong quán liền có hai nữ sinh bước vào. Vừa mở miệng đã gọi hai phần mặt mặt bánh gato!
Hàn Nặc kinh ngạc, thật sự có những kẻ mê trai đến mua này! Nàng cuối cùng cũng hiểu, vừa rồi Nghiêm Du Thành nói còn có việc bận rộn là đi làm cái gì, hóa ra là đi tự tay làm bánh ngọt đó!
Nhân viên phục vụ sau khi nhận món một mình xong liền đi vào bếp, không lâu sau, Nghiêm Du Thành liền bưng hai phần bánh ngọt ra. Hàn Nặc nhìn Nghiêm Du Thành đang cười đến vẻ mặt nhu hòa, đây thật sự là Nghiêm Du Thành mà nàng quen sao?
Là Nghiêm Du Thành luôn lạnh mặt với bất kỳ ai, được người khác gọi là giáo thảo băng sơn sao?
Thật sự là khó tin mà.
Nghiêm Du Thành bưng khay, thẳng lưng, dáng đi tao nhã tiến đến trước mặt hai cô gái đang gọi món. Từ lúc hắn đi từ nhà bếp ra, trong mắt hai cô gái như có những ngôi sao nhỏ bay lên, luôn nhìn hắn chằm chằm một cách si mê.
Nghiêm Du Thành bị các cô gái nhìn cũng không ngượng ngùng, vẫn luôn mỉm cười, rất lễ phép, rất ung dung, rất bình tĩnh đi về phía trước.
Đến trước mặt các cô gái, hắn hơi cúi người xuống đặt bánh ngọt lên bàn, bày biện ngay ngắn, sau đó lễ phép nói: "Đây là bánh mặt mặt mà hai vị đã gọi, mời hai vị dùng từ từ!"
Hàn Nặc ở khoảng cách xa như vậy mà cũng cảm thấy da gà nổi hết cả lên. Nàng khi nào thấy Nghiêm Du Thành cười nịnh nọt đến thế? Hơn nữa ngữ điệu nói chuyện còn dịu dàng như vậy, mềm mại dễ nghe, quả thực không phải là con người thường ngày của hắn!
Hàn Nặc quay đầu hỏi Vương Tiểu Long: "Nghiêm Du Thành bình thường nói chuyện trong quán đều như thế này sao?"
Vương Tiểu Long không hiểu Hàn Nặc có ý gì, hắn thấy anh Thành căn bản không có gì khác thường mà! Anh ấy luôn lễ phép, dịu dàng và lịch thiệp với khách hàng. Hơn nữa họ làm ngành dịch vụ, lễ phép với khách hàng chẳng phải là tiêu chuẩn cơ bản sao?
"Dáng vẻ gì?" Vương Tiểu Long hỏi lại Hàn Nặc.
"Chẳng lẽ ngươi không thấy Nghiêm Du Thành kiểu này thật giả tạo sao?"
"Không có mà."
Hàn Nặc hơi cạn lời, chẳng lẽ Tiểu Long đã quen rồi?
"Vậy có phải khách nào gọi bánh mặt mặt thì Nghiêm Du Thành cũng đích thân đưa không?"
Hàn Nặc vừa nãy đã thấy lạ, vốn dĩ vừa sáng sớm mới mở cửa, khách trong quán cũng không nhiều, rất nhiều nhân viên phục vụ còn rảnh, nhưng tại sao hễ có người gọi bánh mặt mặt là Nghiêm Du Thành lại tự mình mang ra thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận