Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1967: Thăm dò 26 (length: 3816)

Hiện tại Kiều Diệc đột nhiên thỏa hiệp, nói có thể để hắn ngủ ở nơi này, trái lại người xoắn xuýt lại trở thành Kiều Tử Mạc.
"Ô... Anh, anh thật sự bằng lòng cho em đêm nay ngủ ở đây à?"
"Đúng vậy. Dù sao ta cũng đuổi không được ngươi."
"Thế nhưng, thế nhưng em ngủ không được yên giấc lắm, nhỡ đâu em vượt quá giới hạn của anh, thì làm sao bây giờ?"
"Vậy ta sẽ ném ngươi ra ngoài!"
Trong lúc nói chuyện, Kiều Diệc đã muốn chạy đến mép giường hắn, tự động lên bên kia, mà Kiều Tử Mạc thấy Kiều Diệc lên giường, cũng rất nhanh né sang bên cạnh. Như vậy nhìn vào, ngược lại là hắn có vẻ sợ Kiều Diệc hơn, hoàn toàn không có bộ dạng kiêu ngạo như vừa nãy.
Kiều Diệc bắt đầu âm thầm buồn cười, đến giờ thì hắn cũng nhìn thấu tâm tư của Kiều Tử Mạc. Tên này nhiều khi cũng chỉ là ba hoa trên miệng, đoán chừng thật sự hành động, vẫn còn quá non nớt.
Kiều Diệc vừa lên đến, Kiều Tử Mạc trong nháy mắt liền lúng túng. Hắn đột nhiên không biết mình khăng khăng ở lại chỗ này là vì cái gì, nếu như nói người trần truồng chạy ra ngoài sẽ bị người chê cười, vậy bây giờ hắn sợ sệt rụt rè trốn trong chăn của Kiều Diệc, chẳng phải càng thêm khó xử?
Hơn nữa do bắt đầu ngủ mấy tiếng đồng hồ, bây giờ hắn cũng không buồn ngủ gì, bây giờ vừa căng thẳng, đoán chừng càng thêm khó ngủ.
Kiều Tử Mạc né sang bên cạnh rất nhiều, tựa mình vào mép giường bên kia, lúc này hắn và Kiều Diệc vẫn còn cách nhau một khoảng. Hơn nữa do Kiều Diệc cũng luôn tựa vào mép giường bên kia, không hề nhúc nhích, nên nhất thời bầu không khí còn tốt.
"Anh, anh mệt không?"
Để tránh cho bầu không khí gượng gạo, Kiều Tử Mạc đương nhiên muốn tìm chuyện gì đó để nói. Nếu không hắn ngủ cũng không được, cũng không thể cứ trừng mắt nhìn Kiều Diệc mãi. Hơn nữa bây giờ cũng không thể nói mấy lời như bỏ trốn được nữa, hố là chính mình đào, dù có chôn mình cũng phải cố.
"Cũng được, không đặc biệt buồn ngủ."
Chủ yếu là Kiều Diệc luôn ngủ muộn, thêm nữa ngày mai là cuối tuần, nên đến bây giờ cũng chưa buồn ngủ. Thực ra nói đúng hơn là Kiều Diệc có ý chí mạnh mẽ, mặc kệ thức khuya đến mấy, hắn vẫn là kiểu người có tinh lực, ít nhất nhìn bề ngoài là rất có tinh lực.
"Chúng ta chơi trò chơi đi." Kiều Tử Mạc đề nghị. Đây chính là biện pháp tốt nhất hắn nghĩ ra, vừa không cần hai người nói nhiều, lại không làm bầu không khí gượng gạo, đúng là cách hay! Hơn nữa hai người cùng nhau chơi game, còn có thể tăng thêm tình cảm nữa, không phải sao?
"Hả? Trò chơi? Ta không biết chơi." Kiều Diệc bất đắc dĩ nói. Cường độ công việc hàng ngày khiến hắn không thể nào cũng không có thời gian chơi bất kỳ trò chơi nào.
Có lẽ đã rất rất nhiều năm hắn không chơi trò chơi nào, ký ức lần trước chơi có lẽ còn là hồi đại học, thoáng chốc đã qua mười năm. Đoán chừng bây giờ tốc độ phát triển game hắn đã sớm không theo kịp, càng không biết chơi.
"Không sao mà, em có thể dạy anh mà!"
"Ngươi dạy ta? Bây giờ sao?"
"Ừm. Yên tâm đi, trò chơi này rất đơn giản, học sinh tiểu học còn chơi được, chẳng lẽ một người trưởng thành thông minh như anh lại không học được sao? Nếu anh mà không học được thì em chỉ có thể nghi ngờ chỉ số thông minh của anh thôi đó!"
"Xí..." Kiều Tử Mạc nói vậy, Kiều Diệc liền không phục. Lại dám nghi ngờ chỉ số thông minh của hắn?
Không phải chỉ là một trò chơi sao, mặc dù hắn đã lâu không động tới, nhưng người khác đều học được, sao hắn lại không?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận