Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1613: Đã lâu không gặp 24 (length: 3802)

"Vẫn là Tiểu Nặc hiểu ta nhất." Trần Thu Dĩnh cười nói, "Vậy nên Tiểu Nghiên chúng ta đều không chênh lệch nhiều lắm đâu, ngươi cứ trực tiếp gọi tên ta là được. Ha ha ha."
"Vậy được." Chu Tiểu Nghiên cũng cười nói.
Các nàng quả thực đều là những cô gái tuổi tác xấp xỉ, nhiều nhất cũng chỉ chênh lệch một, hai tuổi mà thôi, Chu Tiểu Nghiên đôi khi cũng chỉ vì Hàn Nặc, nên mới muốn tôn xưng người khác một tiếng "chị" hoặc là "anh". Đương nhiên khi người khác đều nói muốn làm bạn bè ở chung, thì Chu Tiểu Nghiên tự nhiên không cần phải cứ phải đi xoắn xuýt.
"Đúng rồi, Tiểu Nghiên, đã ngươi bây giờ đã đến nơi này để sống rồi, về sau không có việc gì có thể thường xuyên đến tìm ta chơi nhé. Ta dù sao cũng khá nhàm chán, mà chị gái ngươi không giống chúng ta, nàng là một bà mẹ có con nhỏ, so với chúng ta bận rộn nhiều!"
"Vâng."
"Đúng rồi, Tiểu Nghiên, ngươi có bạn trai chưa? Khi nào thì kết hôn vậy? Đến lúc đó đến chỗ làm của ta nhé, ta giúp ngươi thiết kế tạo hình, đảm bảo ngươi xinh đẹp rạng ngời."
Lời vừa nói ra, những người đang ngồi trừ Trần Thu Dĩnh cùng Vương Tiểu Long, còn có Lâm Tiếu Tiếu ngây thơ chưa hiểu sự đời ra, những người còn lại đều thoáng chốc im lặng.
Cuối cùng vẫn là Hàn Nặc lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc: "Dĩnh Dĩnh, ngươi kéo mối làm ăn cũng gấp quá rồi đấy? Tiểu Nghiên nhà ta tuổi còn nhỏ mà! Không cần nóng nảy chuyện kết hôn."
"Ấy, Tiểu Nặc, ngươi nói thế không đúng nha, ta đâu có đang kéo mối làm ăn? Ta đối với Tiểu Nghiên là miễn phí được không? Là thật tâm vì mọi người phục vụ đấy! Huống chi Tiểu Nghiên cũng không còn nhỏ đâu, cái tuổi của ngươi lúc đấy cũng đã có bầu Tiếu Tiếu rồi đấy! Với lại kết hôn thì không cần phải gấp, nhưng mà yêu đương cũng có thể nói chuyện mà. Tuổi còn trẻ, khoảng thời gian tốt đẹp này, không yêu đương thì đáng tiếc lắm đó nha. Đúng không, Tiểu Nghiên?"
"Ừm..." Chu Tiểu Nghiên nhìn thoáng qua Hàn Nặc rồi lại liếc mắt nhìn Trần Thu Dĩnh, "Đúng..."
"Vậy thì chúng ta cùng nhau cạn ly hữu nghị đi!" Trần Thu Dĩnh giơ chén rượu lên.
"Dĩnh Dĩnh, Tiểu Nghiên nhà ta không uống rượu." Hàn Nặc sốt ruột nói.
"Trời ơi, ta nói Tiểu Nặc, ngươi đừng có khẩn trương vậy được không? Làm ta cứ như là một tên chú xấu xa muốn bắt cóc em gái ngươi vậy đó! Ngươi yên tâm đi, chỉ là một ly rượu vang thôi, uống không say được đâu. Với lại, ngươi tưởng ai cũng giống như ngươi uống một ly là xỉn chắc?"
Hàn Nặc bất đắc dĩ, chỉ phải hỏi Chu Tiểu Nghiên: "Không sao chứ?"
Chu Tiểu Nghiên lắc đầu, vài chén rượu đối với nàng mà nói thực sự không có vấn đề gì, nàng cũng đâu phải là loại thể chất cứ uống vào là gục.
Huống chi, Trần Thu Dĩnh là bạn thân của chị, lại chủ động mời mình uống rượu, nàng sao có thể từ chối?
Chỉ có điều chị gái thật sự là quá lo lắng cho nàng, lúc nào cũng nghĩ muốn bảo vệ nàng mà thôi.
"Ngươi xem đi, Tiểu Nặc. Người ta Tiểu Nghiên còn nói uống được, còn xem nàng như trẻ con vậy. Ai, ngươi đừng nói nữa nhé, Tiểu Nặc, ngươi biết bộ dạng hiện tại của ngươi giống ai không?"
"Giống ai vậy?"
"Giống Lâm Việt hồi xưa đó. Lúc trước Lâm Việt chẳng phải cũng che chở ngươi như thế sao? Cái gì có thể ăn, cái gì không thể ăn, có phải hắn đều hỏi hết không? Tiểu Nặc à, ngươi bây giờ quản nhiều quá đó? Cẩn thận đến lúc Tiểu Nghiên có bạn trai rồi thì sẽ ghen đấy!"
"Nói bậy bạ." Hàn Nặc lườm Trần Thu Dĩnh một cái, bất quá Dĩnh Dĩnh chính là cái tính cách đó, nói thẳng thắn, nhưng không phải đều không có đạo lý.
Chỉ là vào hôm nay, một cái trường hợp xấu hổ như vậy, hai người đối diện an vị Kiều Diệc và Vu Hàn, mà Trần Thu Dĩnh cứ một lần lại một lần nhắc tới chuyện bạn trai của Tiểu Nặc, thì thật sự là quá làm người ta khó xử!
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận