Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 79: Ngươi thích hắn sao? (length: 3775)

Hàn Nặc sững sờ, ngơ ngác nhìn Nghiêm Du Thành: "Ngươi nói cái gì?"
Nghiêm Du Thành cười cười, không nói gì nữa, một mình ngồi xuống góc trong.
Lâm Việt lúc này cũng về tới hậu trường, trận tiếp theo diễn có Tiểu Nặc cùng Nghiêm Du Thành diễn tình cảm, cũng có hắn cùng Nghiêm Du Thành trở mặt thành thù phần diễn.
Hắn đi tới liền thấy đang ở đó ngẩn người Hàn Nặc, Lâm Việt đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Hàn Nặc: "Tiểu Nặc, làm sao vậy, ngẩn ngơ cái gì?"
Hàn Nặc thấy là Lâm Việt đi vào, lập tức từ ngẩn người phản ứng lại, cười nói: "Lâm Việt ca ca, ngươi tới rồi à? Ta vừa diễn thế nào?"
Lâm Việt đưa tay gẩy nhẹ chút tóc dài tán trên vai Hàn Nặc, cưng chiều nói: "Diễn vô cùng tốt!"
"Thật sao?"
"Thật!"
Hàn Nặc cười vui vẻ, kéo Lâm Việt ngồi xuống một bên.
Hai người hi hi ha ha cười nói, Nghiêm Du Thành ngồi ở trong góc dùng khóe mắt vụng trộm đánh giá bọn họ. Không hiểu sao, hắn lại có một chút ghen tị...
«Hắn cùng hắn», màn thứ sáu.
Chỗ rẽ cầu thang, Mộc Thành chặn Hạ Dĩ Giai.
Mộc Thành: "Ta gửi tin cho ngươi, ngươi xem rồi sao?"
Hạ Dĩ Giai: "Xem rồi."
Mộc Thành: "Vậy tại sao ngươi không trở về?"
Hạ Dĩ Giai: "Ta..."
Mộc Thành: "Ngươi đang lo lắng điều gì?"
Hạ Dĩ Giai ngẩng đầu nhìn thoáng qua Mộc Thành, Mộc Thành rất cao, lúc này Hạ Dĩ Giai bị hắn chặn ở trong góc tường, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn chạm vào tầm mắt của hắn.
Hạ Dĩ Giai: "Ta đang lo lắng điều gì ngươi không biết sao?"
Mộc Thành đột nhiên nhếch mép cười tà mị, vươn tay đặt lên đỉnh đầu Hạ Dĩ Giai, đầu cũng càng lúc càng gần Hạ Dĩ Giai.
Hàn Nặc không nhịn được ngẩn người. Nghiêm Du Thành đây là đang làm gì? Kịch bản không phải viết như vậy mà! Mắt thấy Nghiêm Du Thành càng lúc càng gần, Hàn Nặc không thể không lui về phía sau.
Thế nhưng phía sau chính là góc tường, Hàn Nặc không thể lùi được nữa.
"Ngươi, ngươi làm gì?"
Giọng Hàn Nặc có chút run rẩy. Nghiêm Du Thành ý cười càng thêm đậm, hắn một tay chặn Hàn Nặc vào góc tường, một tay nhẹ nhàng vuốt mặt Hàn Nặc.
"Không phải ngươi thích ta sao? Vậy còn có gì phải lo lắng?"
Đồng tử Hàn Nặc trong nháy mắt co rút lại, giờ phút này Nghiêm Du Thành cách nàng khoảng cách đã chỉ có mấy cm ngắn ngủi, hơi thở của hắn phả vào mặt Hàn Nặc như có như không.
Hàn Nặc không nhịn được tim đập rộn lên.
Nghiêm Du Thành rốt cuộc đang làm gì vậy? Chẳng lẽ hắn muốn thay đổi kịch bản sao? Hay là do nàng nhớ nhầm kịch bản? Nhưng mà... Hàn Nặc nghiêm túc hồi tưởng lại kịch bản, màn này diễn bởi vì là phần diễn riêng của nàng cùng Nghiêm Du Thành, nên nàng đọc kỹ đặc biệt, lặp đi lặp lại thuộc mấy chục lần, nàng không thể nhớ nhầm được!
Nàng nhớ rõ, Mộc Thành tiếp theo phải nói là: "Đừng lo lắng, chuyện của Trần Hi cứ để ta giải quyết."
Hàn Nặc hít một hơi thật sâu, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Nghiêm Du Thành, có phải ngươi nhớ nhầm lời thoại rồi không? Trong kịch bản không phải viết như vậy!"
Nghiêm Du Thành đột nhiên "Ha ha" cười hai tiếng, đổi một ánh mắt thâm tình nhìn Hàn Nặc chằm chằm, làm Hàn Nặc thấy có chút run rẩy.
Từ góc độ của Hàn Nặc nhìn sang, ngũ quan của Nghiêm Du Thành thật sự rất tinh xảo, lông mi vừa rậm vừa dài, một đôi môi mỏng giờ phút này mang theo nụ cười như có như không, nét mặt của hắn cũng không giống với vẻ lạnh lùng bình thường, bây giờ nhìn lại càng nhu tình hơn mấy phần.
Hàn Nặc đột nhiên cảm thấy thời gian chậm lại, thầy giáo đâu? Thầy giáo ở đâu rồi? Tại sao không có ai lên tiếng hô dừng vậy? Chẳng lẽ nói bọn họ tạm thời sửa kịch bản, không thông báo cho nàng?
Bạn cần đăng nhập để bình luận