Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2390: Ngươi chẳng lẽ không muốn thay đổi sao 5 (length: 3745)

Ra ngoài là Kiều Tử Mạc lái xe, hắn chủ yếu là nghĩ đến Kiều Diệc mới vừa từ sân bay trên đường trở về, khẳng định cũng mệt mỏi, cho nên hắn liền chủ động gánh vác nhiệm vụ lái xe.
Đương nhiên, hắn làm vậy còn có một mục đích.
Kiều Diệc vốn đã đồng ý với Kiều Tử Mạc muốn cùng hắn đi ăn cá, Kiều Tử Mạc còn nói có một nơi cá kho cay đặc biệt ăn rất ngon, mỗi lần hắn trở về thành phố B đều muốn đi ăn, cho nên hôm nay hắn nhất định phải mang Kiều Diệc đi thưởng thức một bữa, còn nói với Kiều Diệc, hắn đi ăn nhất định sẽ thích ăn cá.
Thật ra Kiều Tử Mạc cũng biết Kiều Diệc không thích ăn cá lắm, bất quá Kiều Diệc thật ra không phải là người quá kén chọn, bình thường cả nhà cùng nhau ăn cơm, trên bàn cũng có rất nhiều đồ ăn, dù có món hắn không thích ăn, hắn cũng chỉ sẽ im lặng không ăn mà thôi, cũng không biểu hiện ra vẻ chán ghét gì. Cho nên bình thường người cũng rất khó nhận ra Kiều Diệc rốt cuộc thích ăn gì, không thích ăn gì.
Hơn nữa Kiều Diệc bình thường cũng rất ít ăn cơm ở nhà, ngoại trừ những lúc Kiều Tử Mạc trở về, những lúc khác bữa sáng, cơm trưa, cơm tối của hắn, trên cơ bản đều là tự mình giải quyết ở bên ngoài. Cha mẹ ở nhà, bình thường cũng không giao tiếp nhiều với Kiều Diệc, phỏng đoán cũng sớm quên mất hắn thích ăn gì, không thích ăn cái gì rồi. Bình thường khi Kiều Tử Mạc về, mẹ Kiều sẽ cố ý vào bếp nấu cơm cho bọn họ, cũng phần lớn là làm những món Kiều Tử Mạc thích ăn.
Xe một đường chạy, bây giờ vẫn là giờ cao điểm tan tầm, trên đường đều là vừa đi vừa dừng, rất là bực bội.
"Anh, có phải anh rất ít khi thấy cảnh nhiều người, nhiều xe như thế này không? Bình thường lúc anh tan tầm, trên đường đều không có mấy người nhỉ?"
"Ai nói, anh bình thường đâu phải chỉ có tan tầm mới đi ra ngoài. Đi họp, đi gặp khách hàng, còn có đi sân bay, đều thường xuyên sẽ gặp phải kẹt xe được không?"
"À, cũng phải. Bất quá mỗi ngày anh tan tầm muộn như vậy mới về nhà, có phải là vì cảm thấy lúc đó người ít, đường thông suốt không?"
"Có một chút, nhưng cũng chỉ là thói quen thôi. Anh quen với cách làm việc này nhiều năm rồi, rất khó mà thay đổi được nữa."
"Thói quen thật là một thứ đáng sợ." Kiều Tử Mạc lắc đầu, cảm thán nói.
"Ngươi lại muốn nói gì?"
"Ta muốn nói nhiều lắm, chờ đến nhà hàng chúng ta lại từ từ nói chuyện đi. Ta đã gọi điện thoại cho ba mẹ, nói chúng ta tối nay về trễ một chút, nên chúng ta có nhiều thời gian, có thể riêng tư trò chuyện một chút."
"Riêng tư trò chuyện chút? Ha, nói nghe như ngươi có chuyện gì quan trọng muốn nói với ta lắm ấy."
"Ta là có mà, chẳng lẽ mỗi lần ta nói chuyện với ngươi, ngươi đều cảm thấy không đứng đắn sao?"
"Cũng bình thường."
Một lát sau, Kiều Diệc vô tình nhìn ra ngoài cửa xe một chút: "Ơ, Tiểu Mạc, ngươi không phải nói muốn đi ăn cá kho cay ở quán ăn ngon cực kỳ trong thành nam sao? Nhưng hướng này hình như không đúng mà. Có phải ngươi quá lâu không về nên không tìm được đường rồi không?"
"Ta đột nhiên thay đổi ý định, lại không muốn đi ăn nữa."
Kiều Diệc: "..."
"Vậy ngươi muốn đi ăn gì?"
"Tùy tiện thôi, chúng ta lái đến đâu thì ăn ở đó được không?"
Kiều Diệc: "Ừm..."
Cuối cùng, sau hơn nửa tiếng, Kiều Tử Mạc rốt cuộc dừng xe ở một quán quen mà hắn và Kiều Diệc thường đến ăn trước kia, không biết hắn là thật đi ngang qua, tùy tiện dừng lại hay là cố ý lái xe đến đây.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận