Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2827: Ta không có như vậy thích ngươi 26 (length: 3747)

Tô Tiểu Bộ vẫn cứ khăng khăng muốn đi, còn Tạ Nguyên lại khăng khăng muốn đưa.
Tạ Nguyên mặc dù vẫn luôn một mực nói hắn không có say, nhưng Tiểu Bộ Đinh lại quá rõ tửu lượng của hắn, từ hồi đi học, tửu lượng Tạ Nguyên đã không tốt, so với Tiểu Bộ Đinh càng kém xa.
Hôm nay Tạ Nguyên uống tuy không tính là quá nhiều, không thể nói là hắn say thật, nhưng rất rõ ràng, tinh thần hắn bây giờ không được tốt. Dù cho thật không say, hắn cũng đang trong trạng thái ý thức mơ hồ.
Với tình huống như vậy, căn bản hắn không thể nào đưa Tiểu Bộ Đinh về được.
Nhưng Tiểu Bộ Đinh không muốn Tạ Nguyên đưa về, Tạ Nguyên lại nhất quyết đòi đưa, còn nói muộn thế này, nàng con gái một mình về không an toàn, hắn nhất định phải tự mình đưa nàng về đến nhà mới yên tâm.
"Không được! Ta không thể để ngươi một mình về. Hoặc là để ta đưa ngươi về, hoặc là ngươi đừng đi!!"
Chẳng lẽ vì uống rượu mà Tạ Nguyên sinh hư sao?
"Tạ Nguyên, ngươi đừng làm ầm ĩ." Tiểu Bộ Đinh nhìn bộ dạng Tạ Nguyên, biết do hắn uống rượu nên không trách.
Hơn nữa bộ dạng này của Tạ Nguyên khiến Tiểu Bộ Đinh nhớ lại chuyện hồi đi học của bọn họ.
Giở trò trẻ con à? Trước đây Tạ Nguyên cũng hay như vậy. Nếu như không có chuyện đó thì tốt biết bao, nếu có thể xóa đi mấy năm ở giữa thì tốt biết bao.
Nhưng lại không có nếu như.
"Ta không có làm ầm ĩ mà, ta chỉ muốn đưa ngươi về thôi, bây giờ ta đến cả tư cách đó cũng không có sao?"
"Không phải vậy, Tạ Nguyên. Ta lo cho ngươi."
"Nếu ngươi thật cảm thấy ta say, không bằng cứ cùng ta ra ngoài đi một chút đã, có lẽ hóng gió một chút ta liền tỉnh, sau đó cũng có thể đưa ngươi về. Hơn nữa ta còn có chút lời muốn nói với ngươi."
"Những lời đó, ta đều biết, ngươi không cần nói nữa."
"Tại sao không? Dù cho ngươi biết, nhưng ngươi vẫn chưa có đáp ứng ta mà, ta nhất định phải nói, đến khi nào ngươi đáp ứng ta mới thôi."
"Thôi được rồi, Tạ Nguyên, nếu ngươi uống nhiều quá thì mau đi nghỉ ngơi đi. Những lời này, bây giờ cũng không phải lúc để nói."
"Vậy được, Tiểu Bộ Đinh, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, sau này ta có thể đến tìm ngươi nữa không?"
"Nếu như ta nói không thể, ngươi liền thật không tới sao? Ta trước đây cũng đã nói với ngươi không ít lần, bảo ngươi đừng đến tìm ta nữa, nhưng mà ngươi chẳng phải vẫn tìm đủ cách đến tìm ta sao?"
"Vậy ý của ngươi là, sau này ta vẫn có thể đến tìm ngươi phải không?"
"Đó là chuyện của ngươi, nhưng mà Tạ Nguyên, ta hy vọng ngươi đừng đến tìm ta nữa thì hơn. Mặc dù ta biết, nói với ngươi như vậy, cũng vô ích thôi. Khi nào trong lòng ngươi thông suốt thì thôi, ngươi chắc chắn vẫn sẽ tìm đến ta thôi. Vậy thì cứ từ từ nghĩ thông đi, dù sao ta đã nghĩ thông rồi."
"Được, chỉ cần ngươi chịu cho ta cơ hội để ta nghĩ thông, như vậy cũng được. Bất quá Tiểu Bộ Đinh, ta cũng muốn nói với ngươi, sở dĩ ta trở về tìm ngươi, sở dĩ bây giờ chấp nhất ngươi, không phải vì ta có bệnh gì trong lòng, mà là vì ta vẫn thật sự thích ngươi."
"Được. Ta biết rồi, vậy giờ ta có thể đi chưa?"
"Chưa được! Ngươi còn chưa nói, vậy sau này ngươi và cái tên Mao Thu Minh kia định như thế nào? Hai người chẳng phải không có hẹn hò gì sao, ta biết ngươi đang lừa ta, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục đóng kịch với hắn nữa sao?"
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận