Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2812: Ta không có như vậy thích ngươi 11 (length: 3809)

"Ta không phải nói cho ngươi đi theo đuổi Tạ Nguyên." Tô Niệm Niệm giải thích, "Ta là nói ta có thể giúp ngươi đuổi theo Tạ Nguyên, như vậy hắn sẽ không có sức lực quấy rối Tiểu Bố Đinh, ngươi nói có đúng không?"
"Chỉ có ngươi?" Mao Thu Minh cười nhạt, "Ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ Tạ Nguyên sẽ coi trọng ngươi? Ta cho ngươi biết, chuyện của Tạ Nguyên và Tiểu Bố Đinh, không chỉ là có thể chỉ xét theo điều kiện bên ngoài. Sở dĩ Tạ Nguyên không thể dứt bỏ Tiểu Bố Đinh, cứ phải quay lại tìm nàng, chẳng phải bởi vì mấy năm tình cảm trước kia của bọn họ. Ngươi... căn bản không có khả năng!"
"Ôi chao, ai nói với ngươi, ta muốn theo đuổi Tạ Nguyên?"
"Nếu không thì sao?"
"Ta đâu có thích hắn, ta sao phải theo đuổi hắn? Hơn nữa việc hắn có thích ta hay không thì có liên quan gì, ta chỉ cần theo đuổi hắn, làm phiền hắn, làm cho hắn không còn nhiều sức quấy rầy Tiểu Bố Đinh, chẳng phải thành sao?"
"Ồ, là vậy à? Sao tự nhiên ngươi lại tốt vậy, tự dưng muốn giúp ta?"
"Không có gì cả, ta chỉ là không quen nhìn thôi. Thôi, không nói cái này nữa, ngươi vẫn nên giúp ta tìm phòng ở đi, tiện thể giúp ta tìm việc gì đó làm."
"Đại tiểu thư, chính ngươi không biết tìm sao? Sao cái gì cũng phải để ta giúp vậy!?"
"Ngươi chẳng phải nói sao, ngươi là ca của ta mà!! Làm anh mà không giúp em gái, vậy còn gọi là anh trai sao? Hay là nói, ngươi không muốn làm anh trai ta, muốn làm bạn trai ta? Nếu như bây giờ ngươi đổi ý, muốn làm bạn trai ta thì, ta không có ý kiến đâu."
"Thôi thôi, đừng... ! Ta giúp ngươi tìm, ta giúp ngươi tìm, còn không được sao?"
Trấn an được Tô Niệm Niệm, Mao Thu Minh mới tự mình lái xe về nhà.
Việc Tô Niệm Niệm đột nhiên quyết định ở lại khiến Mao Thu Minh cũng đau đầu không thôi. Mao Thu Minh vốn dĩ nghĩ, đợi Tô Niệm Niệm ở đây chơi chán, rồi tâm tình cũng đỡ hơn chút thì sẽ đưa nàng đi.
Nhưng mà ai biết, hiện giờ tâm tình nàng đã tốt hơn nhiều, nhưng đột nhiên nàng lại không chịu đi.
Mao Thu Minh không phải là không muốn Tô Niệm Niệm ở lại đây, nói thật, hắn và Tô Niệm Niệm từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, hắn cũng luôn rất quan tâm Tô Niệm Niệm, cũng rất yêu quý cô em gái này. Đương nhiên, nếu như nàng không gây sự, hắn rất vui lòng để nàng và hắn ở chung một thành phố.
Dù sao ở nơi khác, hắn cũng không yên tâm.
Nhưng, phiền toái là ở chỗ, hiện tại Tô Niệm Niệm cứ nhao nhao muốn làm bạn gái của hắn, chuyện này thực sự khiến Mao Thu Minh bó tay. Vì vậy, hắn mới muốn đưa Tô Niệm Niệm đi như thế.
Mặc dù mấy ngày này, Tô Niệm Niệm đã rất biết điều, hơn nữa hình như cũng coi như đã chấp nhận mối quan hệ giữa hắn và Tiểu Bố Đinh. Nhưng, ai biết nàng có thể sẽ lại nổi điên lúc nào chứ.
Hơn nữa hôm nay Mao Thu Minh còn nói thẳng với nàng, hắn và Tiểu Bố Đinh kỳ thực không phải là quan hệ yêu đương, vì thế nếu để Tô Niệm Niệm cứ luôn ở đây thì sẽ càng nguy hiểm hơn.
Mao Thu Minh lái xe đến cổng nhà họ Liễu, lại bất ngờ phát hiện có một người đang đứng đó chờ hắn.
Không sai, người đó chính là Tạ Nguyên. Không ngờ hắn lại tìm đến tận nhà hắn rồi.
Mao Thu Minh đành phải bước xuống xe, trốn tránh cũng không có ích gì, huống chi, hắn cũng không cần phải trốn.
Mao Thu Minh chậm rãi đi về phía Tạ Nguyên, Tạ Nguyên cũng đứng im tại chỗ chờ hắn. Mao Thu Minh đi tới: "Ngươi đang đợi ta?" hắn hỏi.
"Có rảnh không?" Tạ Nguyên cũng hỏi, "Tìm chỗ uống cà phê đi?"
"Được." Mao Thu Minh gật đầu.
(hết chương này)..
Bạn cần đăng nhập để bình luận