Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1957: Thăm dò 16 (length: 3723)

"Mẹ, con thật không có ý đó." Kiều Tử Mạc tiếp tục giải thích, "Con chỉ muốn nói là, thật ra đôi khi mẹ cũng có thể giao lưu với anh trai nhiều hơn. Mẹ đối xử với anh như đối với con vậy đi, đều là người một nhà, có gì mà không thể nói chứ? Huống chi, mọi người đều cần hiểu nhau mà, như vậy mẹ và ba cũng sẽ không bỏ qua ý kiến của anh rồi tùy tiện nhét cô gái nào vào trước mặt anh ấy, anh trai cũng có thể nói cho mẹ biết người con gái anh ấy thích là như thế nào. Như vậy chẳng phải tất cả mọi người không có mâu thuẫn sao?"
"Con nói nhẹ nhàng vậy! Nếu anh con chịu giao lưu với chúng ta, chúng ta còn cần đến nước này sao? Còn nữa, con đừng có nói là do chúng ta từ nhỏ quá nghiêm khắc với anh con, nên giờ mới thành ra như vậy!"
"Nhưng vốn dĩ là như vậy mà..." Kiều Tử Mạc lẩm bẩm trong lòng.
"Con nói gì?"
"À, không có gì, mẹ cứ tiếp tục."
"Tiếp tục, tiếp tục cái gì! Dù sao hai anh em con bây giờ đều đã lớn rồi, không cần chúng ta phải quan tâm nữa, rất nhiều chuyện ta cũng chẳng muốn quản, tự hai đứa nhìn mà làm đi! Thôi được rồi, ta muốn về nghỉ ngơi, con hôm nay đi làm cả ngày, còn phải bay về nữa, mệt mỏi như vậy rồi, mau lên lầu nghỉ ngơi đi."
Kiều mụ mụ nói xong liền đứng dậy khỏi ghế sofa, làm bộ có chút tức giận, nói với Kiều Tử Mạc một tiếng ngủ ngon, sau đó liền trở về phòng mình.
Kiều Tử Mạc đứng ngẩn người ra một lúc, cũng đành phải im lặng bỏ đi.
Những vấn đề này thật sự không thể nói rõ trong một lúc, huống chi bây giờ không khí không tốt lắm, thôi thì ít nói vẫn hơn. Dù sao cha mẹ trước mắt sẽ không bỏ ý định nhúng tay vào chuyện này, nên sau này sẽ có thời gian, có cơ hội để thảo luận kỹ hơn những vấn đề này.
Kiều Tử Mạc ngẩn người một hồi, vẫn quyết định lên lầu xem thử người anh trai thân yêu của mình.
Kiều Tử Mạc dưới lầu bưng lên một bàn trái cây, đều là những món mà Kiều Diệc bình thường hay ăn. Đương nhiên, thật ra Kiều Diệc bình thường cũng không có gì đặc biệt thích ăn, đặc biệt muốn ăn, con người Kiều Diệc này ngoại trừ lúc làm việc nghiêm túc ra, những lúc khác thì lại khá tùy ý.
Đương nhiên, việc Kiều Tử Mạc mang trái cây lên lúc này, cũng không hẳn là muốn Kiều Diệc ăn một chút gì đó, hắn chỉ muốn mượn cơ hội mang trái cây để đến tìm Kiều Diệc thôi.
Kiều Tử Mạc đến phòng của Kiều Diệc, phát hiện anh không có ở đó. Vào giờ này mà Kiều Diệc còn đang ở thư phòng làm việc. Anh ấy đúng là làm việc quần quật thật đó!
Kiều Tử Mạc lại quay người đi tìm Kiều Diệc ở thư phòng. Cửa thư phòng chỉ khép hờ, Kiều Tử Mạc đứng ở cửa tượng trưng gõ hai tiếng, sau đó liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.
"Anh, anh không muốn sống nữa hả, cả ngày chỉ biết công việc, công việc! Chẳng lẽ anh không biết mệt sao? Thôi, thôi, dừng công việc trong tay lại đi, cùng em ăn chút trái cây bổ sung dinh dưỡng nào."
"Anh không cần bổ sung dinh dưỡng." Kiều Diệc không ngẩng đầu lên, mắt vẫn dán chặt vào máy tính, tay cũng không ngừng động.
Thật là liều mạng. Kiều Tử Mạc nghĩ, so với Kiều Diệc, mình thật là lười biếng. Nhưng mà hắn cũng chưa có ý định trở thành một người như Kiều Diệc, cuộc sống của hắn nhất định phải kết hợp giữa làm và chơi, sẽ không chỉ có chơi, cũng sẽ không chỉ có công việc. Mọi thứ đều phải kết hợp giải trí với công việc, như vậy mới có thể phát triển bền vững được.
(Hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận