Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 439: Tỏ tình (length: 3693)

Một ngày buổi chiều nọ, Hàn Nặc cơ bản là một mình ở đó nghiên cứu cách làm bánh ga-tô, gặp vấn đề không hiểu, cũng chạy sang bên cạnh để hỏi Nghiêm Vân Sơn.
Còn Nghiêm Du Thành thì sao?
Hàn Nặc cũng không biết, hắn trốn đi đâu mất rồi, mà đến trưa vẫn chưa thấy mặt!
Sau đó đến gần năm giờ tan ca, Vương Tiểu Long đột nhiên chạy vào, nói với Hàn Nặc rằng tối nay tiệm hơi bận, hỏi nàng có thể ở lại tăng ca không.
Hàn Nặc vốn định ở lại tăng ca nên không hề nghi ngờ gì, rất thoải mái đồng ý.
Sau đó nàng cùng Vương Tiểu Long cùng nhau ăn tối. Trước khi ăn cơm, nàng gọi điện cho Lâm Việt, nói là tối phải tăng ca, tối nay mới về nhà, Lâm Việt chỉ "Ừ" một tiếng rồi cúp máy, cũng không hề chủ động đề nghị đến đón nàng.
Trong tiềm thức của Lâm Việt, anh đã mặc định việc đưa Hàn Nặc về nhà là Nghiêm Du Thành làm. Anh cũng cho rằng Hàn Nặc căn bản không cần anh đến đón, cho dù anh muốn đi cũng không dám.
Trong lúc ăn cơm, Hàn Nặc hỏi Vương Tiểu Long: "Sao không thấy Nghiêm Du Thành đâu, hắn đi làm gì vậy?"
Thật ra, Nghiêm Du Thành từ trưa đến giờ vẫn luôn chuẩn bị cho việc tỏ tình buổi tối, hắn chạy rất nhiều cửa hàng hoa để mua nhiều loại hoa hồng khác nhau. Có thể đặt chung một chỗ, Hàn Nặc sẽ không phân biệt được, nhưng điều này lại đại diện cho tâm ý của hắn.
Những loại hoa khác nhau đại diện cho những hồi ức khác nhau, hắn hy vọng Hàn Nặc hiểu rõ, bất kể ở đâu, lúc nào, tình yêu của hắn dành cho nàng đều như nhau.
Sân bãi sắp xếp là do Vương Tiểu Long phụ trách, nhưng việc này phải đợi đến khi khách gần đi hết thì bọn họ mới có thể bắt đầu. Hơn nữa nếu như trang trí quá sớm, Hàn Nặc bắt gặp sẽ rất dễ khiến nàng nghi ngờ.
Vương Tiểu Long cố ý nói qua loa cho Hàn Nặc: "Thành ca à, có lẽ đang bận gì đó. Tiểu Nặc, cậu không biết, từ khi cậu đến đây, Thành ca gần như dành toàn bộ thời gian của mình để dạy cậu làm bánh ga-tô, bản thân hắn đã rất lâu không có thời gian cho riêng mình. Cho nên..."
Hàn Nặc thông cảm gật đầu.
Tiểu Long nói đúng, nàng luôn xem việc Nghiêm Du Thành dạy mình làm bánh ga-tô là điều đương nhiên, nên cũng quên mất, hắn thực ra cũng có cuộc sống riêng của mình.
Không thể nào, nàng nhận hắn là sư huynh, hắn phải có nghĩa vụ lúc nào cũng chỉ phục vụ cho một mình nàng.
"Ừm, ta hiểu rồi. Thực ra ta chỉ tò mò hắn đi đâu thôi."
Vương Tiểu Long thừa cơ hỏi: "Sao vậy, ngươi nhớ hắn à?"
Mặt Hàn Nặc đỏ lên, phản bác: "Mới không có! Ta ăn xong rồi, ngươi cứ từ từ ăn đi!"
Nói xong, nàng đứng lên bê hộp cơm của mình đi ra khỏi phòng nghỉ.
Vương Tiểu Long ở phía sau thầm mừng rỡ. Tiểu Nặc thế mà lại đỏ mặt, chẳng lẽ bị cậu ta nói trúng tim đen, Tiểu Nặc tỷ tỷ mới một buổi chiều không gặp Thành ca nhà mình đã nhớ hắn rồi?
Xem ra tối nay Thành ca tỏ tình, vẫn có khả năng thành công đấy chứ?
Vương Tiểu Long thầm nói "A" một tiếng, sau đó tâm tình rất tốt, từ trên ghế nhảy lên, nhanh như chớp chạy đi tìm Nghiêm Du Thành đang bận làm bánh ga-tô hoa sơn chi.
Còn Nghiêm Du Thành, sau khi mua xong hoa hồng trở về thì cứ nhốt mình trong căn phòng nhỏ đó, hết lần này đến lần khác làm đi làm lại chiếc bánh ga-tô hoa sơn chi để dùng tỏ tình tối nay.
Đây là cơ hội duy nhất của hắn, nên cái gì hắn cũng phải làm cho thật tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận