Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 92: Ngươi tốt, ta gọi Kiều Tử Mạc (length: 3710)

Đi qua hơn hai tuần lễ vất vả tập luyện, lễ quốc khánh tiệc tối rốt cuộc nghênh đón buổi diễn tập cuối cùng. Kịch bản của Hàn Nặc bọn họ không chút nào ngoại lệ được sắp xếp đến cuối cùng, không có cách, ai bảo đây là tiết mục được mong đợi nhất của lễ quốc khánh năm nay đâu?
Ngày 30 tháng 10 buổi tối, cũng chính là lần diễn tập cuối cùng của tiệc tối quốc khánh lần này, hơn nữa cũng là diễn tập mang trang phục. Hàn Nặc ngồi tại phòng trang điểm vừa trang điểm, vừa chờ Lâm Việt. Vừa nãy nàng nói muốn uống đồ uống nóng, cho nên Lâm Việt ra ngoài mua trà sữa cho nàng.
Đột nhiên, phía sau xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, đi lướt qua phía sau nàng một vòng, sau đó kéo ghế, ngồi xuống bên cạnh bàn trang điểm của nàng.
"Hello, mỹ nữ! Thật đúng dịp a! Chúng ta lại gặp mặt!" Kiều Tử Mạc cười đùa trên mặt, ngồi bên phải Hàn Nặc, nhìn chằm chằm nàng.
Mặt Hàn Nặc trầm xuống, trời ạ, sao ở đâu cũng có thể gặp hắn vậy?
Hàn Nặc không để ý tới hắn, quay mặt không thay đổi nhìn tấm gương phía trước.
Lúc này đang có một học tỷ cấp cao giúp Hàn Nặc trang điểm và tạo hình, nhìn thấy Kiều Tử Mạc, liền không nhịn được hỏi Hàn Nặc: "Tiểu Nặc, soái ca này là ai vậy? Sao trước giờ chưa từng gặp?"
Hàn Nặc nhếch miệng: "Ta cũng không biết."
Nghe được câu trả lời của Hàn Nặc, Kiều Tử Mạc không vui, kéo ghế, đến gần Hàn Nặc hơn: "Ta nhớ ta đã nói cho ngươi biết ta tên là Kiều Tử Mạc rồi mà!"
Hàn Nặc liếc hắn một cái: "Không nhớ."
Kiều Tử Mạc có chút phát điên: "Uy! Ngươi người này sao lại như vậy? Rõ ràng là ngươi trêu chọc ta trước, sao giờ lại không thèm để ý tới ta rồi?"
Chung quanh còn có rất nhiều bạn học đang trang điểm, đặc biệt là ở cách đó không xa, còn có Nghiêm Du Thành cùng trang điểm với Hàn Nặc, Hàn Nặc không muốn làm lớn chuyện, đành phải thấp giọng nói: "Ngươi nhỏ tiếng chút đi!"
Kiều Tử Mạc nhếch miệng cười một tiếng: "Sao, giờ biết ngại ngùng? Vậy lần trước sao dám trước mặt nhiều người như vậy mà đòi số điện thoại của ta?"
Hàn Nặc đầu óc choáng váng, vụng trộm nhìn vào gương. Quả nhiên, lúc này học tỷ trang điểm đang nhìn nàng và Kiều Tử Mạc với vẻ mặt hóng chuyện, còn có Nghiêm Du Thành đang ngồi sau lưng nàng, hình như cũng đang nhìn nàng.
Mặt Hàn Nặc trong nháy mắt đỏ bừng lên: "Kiều Tử Mạc! Có phải ngươi bị bệnh không vậy? Ai bảo ngươi tới đây? Ngươi ra ngoài cho ta!"
Kiều Tử Mạc vô lại nhún vai: "Ta đến trang điểm! Lát nữa ta cũng có biểu diễn."
Đầu Hàn Nặc ong lên một tiếng, dứt khoát nhắm chặt hai mắt.
Ô ô ô, Lâm Việt ca ca, bây giờ ngươi ở đâu vậy? Sao còn chưa về?
Như là nghe được tiếng kêu của Hàn Nặc, Lâm Việt đúng lúc xuất hiện. Cầm trong tay hai ly trà sữa nóng, chậm rãi đi về phía Hàn Nặc.
Hàn Nặc lại một lần nữa cảm thấy, Lâm Việt ca ca đúng là thiên sứ hạ phàm, luôn cứu nàng trong cơn nguy khốn.
Vì nhân gia là bạn trai chính thức đã xuất hiện, Kiều Tử Mạc đành phải thức thời ngậm miệng, xách ghế của hắn đi về phía bàn trang điểm bên kia.
Dù sao hắn tới đây là để trang điểm, chứ không phải để tán gái.
Chờ Kiều Tử Mạc rời đi, Lâm Việt mới nói: "Sao hắn lại ở đây?"
Học tỷ trang điểm nhanh miệng trả lời: "Hình như nói là đến trang điểm, nhưng mà Lâm giáo thảo, ngươi phải trông chừng muội tử nhà ngươi đó, có soái ca đang nhòm ngó kìa! Hắc hắc hắc..."
Mặt Hàn Nặc tối sầm nhìn học tỷ, đây là cái quỷ gì vậy?
Chẳng lẽ Kiều Tử Mạc không phải là đang trả thù nàng sao? Hắn rõ ràng đang cố ý trêu chọc nàng, nhòm ngó cái quỷ gì chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận