Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 775: Chúng ta về nhà đi (length: 3811)

Cô bé kia về sau liền không có đến nữa, đại khái là liên tục bị Lâm Việt ngó lơ hai lần, cũng không có gì hứng thú.
Huống chi, trai đẹp mặc dù dễ nhìn, nhưng người ta bên cạnh dù sao còn có mỹ nhân đi theo mà, nàng cho dù không biết điều đến đâu, cũng có chừng mực.
Hàn Nặc một bên vui vẻ ăn tô bún lòng trước mặt, ăn đến cả môi dính đầy dầu, tiếp đó liền bắt đầu giễu cợt Lâm Việt.
"Lâm Việt ca ca, vận đào hoa của ngươi thật là tốt! Đây là đi đâu cũng có thể trêu chọc đào hoa."
"Chuyện này cũng không thể trách ta được." Lâm Việt tô bún trước mặt không có ăn mấy miếng, hắn thực sự sợ ớt, cũng không thể ăn cay, cho nên cũng chỉ là nếm vài miếng hương vị mà thôi.
"Vậy ngươi chính là muốn nói mình mị lực lớn rồi. Đều là người khác chủ động, đúng không? Lâm Việt ca ca, không ngờ ngươi còn thật là không biết xấu hổ a!"
"Đây là sự thật mà." Lâm Việt bất đắc dĩ, hắn thực sự không có đi trêu chọc người khác, có người thích hắn cũng không phải lỗi của hắn.
"Ôi, Lâm đồng học, ngươi thật đúng là càng ngày càng tự luyến." Hàn Nặc cảm thán nói, "Ta trước kia còn tưởng Kiều Tử Mạc là người tự luyến nhất, không ngờ ngươi cũng gần giống như hắn a."
Nói xong, Hàn Nặc đột nhiên dừng lại một chút. Sao tự dưng nàng lại nhắc đến Kiều Tử Mạc cái tên khốn đó thế? Hơn nữa vừa nhắc tới Kiều Tử Mạc, Hàn Nặc liền nhớ tới cặp móc khóa gấu trúc kia của nàng.
Ai... Ngày mai sẽ phải về trường học, rốt cuộc nàng phải làm thế nào để giải thích với Lâm Việt ca ca đây?
Lâm Việt đại khái cũng đoán được Tiểu Nặc đang nghĩ gì, bởi vì thấy nụ cười của nàng đột nhiên biến mất, hắn liền đoán được đại khái.
Bất quá hắn cũng không nói gì, chỉ là tiếp tục nhìn Tiểu Nặc cầm tô bún ăn sạch, mới trả tiền, mang nàng rời khỏi quán bún.
Trên đường trở về, Hàn Nặc vẫn lo lắng bất an.
Vừa nãy ở bên ngoài ăn và chạy bộ, tâm tình vui vẻ bao nhiêu, cũng đột nhiên bị chuyện gấu trúc làm tiêu tan hết. Hôm nay có lẽ là nàng không có cơ hội đi ra ngoài mua một mình, vậy chờ đến ngày mai chẳng phải là hết đường sao?
Khi về đến nhà vừa hay thấy Diệp Tuyết và Lâm Nghĩa Hoa đang chuẩn bị đi ra ngoài.
Diệp Tuyết thấy Hàn Nặc và Lâm Việt từ bên ngoài trở về, cũng có chút ngạc nhiên: "Tiểu Nặc, Tiểu Việt, các con sáng sớm đã đi đâu vậy?"
"Con với Lâm Việt ca ca cùng đi chạy bộ, còn ăn sáng nữa. Mẹ nuôi, ba mẹ đây là muốn đi công ty sao?"
"Ừm." Diệp Tuyết nhẹ gật đầu, "Về tắm rửa thay quần áo đi. Trời lạnh thế này mà đi ra ngoài đổ mồ hôi, rất dễ bị cảm đấy."
Diệp Tuyết dặn dò vài câu xong, liền cùng Lâm Nghĩa Hoa lên xe rời đi. Gần đây tập đoàn Lâm thị đều bận rộn, Diệp Tuyết và Lâm Nghĩa Hoa hầu như ngày nào cũng bận ở công ty.
Về phòng xong, Vương dì cho Hàn Nặc và Lâm Việt mỗi người một ly cà phê, Hàn Nặc tranh thủ lúc còn nóng liền uống, sau đó mới theo lời Lâm Việt lên lầu đi tắm rửa thay quần áo.
Hàn Nặc tắm xong đi ra, đến trước bàn trang điểm chải tóc. Đột nhiên nhìn thấy trên bàn trang điểm đặt hai thứ nhìn quen mắt.
Đây không phải... lần trước nàng với Lâm Việt cùng đi C thành mua cặp móc khóa gấu trúc đó sao? Chỉ là trông có vẻ mới hơn so với cặp bọn họ mua.
Nhưng đây là từ đâu mà có?
Hàn Nặc nhớ rõ rất rõ ràng, con của nàng thì nàng vẫn luôn để trong phòng ngủ ở trường, còn một con nàng đã đưa cho Kiều Tử Mạc rồi. Nhưng bây giờ hai con lại cùng xuất hiện ở đây, là chuyện gì thế?
Chẳng lẽ nói nàng xuyên không rồi?
Hay là nàng vì quá nhớ cặp gấu trúc đó, cho nên sinh ra ảo giác?
Hàn Nặc nghĩ thế nào cũng thấy rất kỳ lạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận