Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1783: Lưu lại 2 (length: 3875)

Cái vị tổng giám đốc cao cấp với hình tượng chỉn chu trước kia đâu rồi, đã nói là bệnh thích sạch sẽ đâu? Thế mà cũng chịu được việc nàng tùy tiện mua đồ ăn vặt không rõ nguồn gốc ở quán ven đường về?
Hơn nữa nhìn dáng vẻ hắn, còn ăn ngon lành.
Sau đó thì sao, liền bắt đầu thời gian ăn cơm.
Chu Tiểu Nghiên vẫn luôn cố gắng giữ mình ở trạng thái ẩn mình, dù sao nàng chỉ là bị ép ở lại ăn cơm thôi, vậy nên tồn tại càng mờ nhạt càng tốt. Kiều Tử Mạc và Kiều Diệc nói chuyện với nhau, nàng chỉ ngồi ở một góc yên lặng ăn cơm, không đưa ra ý kiến gì, thậm chí liếc nhìn bọn họ một cái nàng cũng không làm.
Người không biết còn tưởng nàng quan tâm đến đồ ăn hôm nay lắm đấy, bởi vì từ đầu đến cuối mắt nàng đều dán vào thức ăn, không chớp mắt.
"Khụ, ta ra ngoài trước một chút." Ăn được nửa chừng, Kiều Tử Mạc đột nhiên đứng dậy, bảo muốn đi ra ngoài.
"Ngươi đi đâu, không được đi!" Lần này Kiều Diệc và Chu Tiểu Nghiên hiếm khi đồng lòng.
Kiều Tử Mạc nhìn hai người bọn họ, trong lòng cười thầm, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ ủy khuất: "Người ta buồn đi vệ sinh, các ngươi làm vậy có quá đáng không?"
Chu Tiểu Nghiên và Kiều Diệc cùng cạn lời, ai biết Kiều Tử Mạc nói thật hay giả. Dù sao bọn họ chỉ biết, nếu Kiều Tử Mạc đi, nơi này lại chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nhưng mà, bọn họ cũng không thể ngăn cản không cho Kiều Tử Mạc đi ra ngoài được.
"Thôi được rồi, thấy bộ dạng của các ngươi kìa, như thể luyến tiếc ta lắm. Hắc hắc, không ngờ ta lại được yêu thích đến vậy, ta không có ở đây, các ngươi có phải ăn không ngon không? Đừng lo lắng, ta sẽ về nhanh thôi!" Kiều Tử Mạc trước khi đi còn không nhịn được giở trò đáng yêu.
Kiều Tử Mạc vừa đi, cảm giác như không khí trong phòng làm việc đóng băng lại, Chu Tiểu Nghiên cúi đầu xuống rất thấp, sau đó rất nhanh đặt đũa xuống: "Tôi ăn xong rồi, Kiều tổng, ngài cứ từ từ dùng. Tôi về làm việc trước."
Kiều Diệc lúc đầu không có phản ứng gì, Chu Tiểu Nghiên cho rằng hắn chấp nhận rồi, liền đứng lên chuẩn bị rời khỏi đây. Nhưng nàng vừa mới định đi, giọng của Kiều Diệc từ phía sau vang lên: "Ngươi ghét ở cùng ta đến thế sao? Dù chỉ một khắc cũng không muốn?"
Bước chân Chu Tiểu Nghiên bỗng dưng khựng lại, những lời này lọt vào tai nàng, lại còn được nghe từ miệng Kiều Diệc, khiến nàng có cảm giác khó hiểu.
Kiều Diệc có phải là người sẽ nói ra những lời này không, mà hắn tại sao lại nói với nàng?
Đừng trách nàng suy nghĩ vớ vẩn, vì nàng nghĩ lung tung một chút đều thấy bản thân quá tự tin thái quá rồi. Kiều Diệc như vậy thật là khiến người khác nghĩ ngợi lung tung a, hơn nữa nghe giọng hắn, giống như rất để ý ý nghĩ và hành động của nàng vậy.
Chu Tiểu Nghiên sững sờ hồi lâu, không biết phải trả lời thế nào, thậm chí quay người lại cũng không có can đảm, nàng cứ thế quay lưng về phía Kiều Diệc đứng, đứng rất lâu.
"Anh nói gì vậy, Kiều tổng, tôi có chút không hiểu. Cái đó... tôi về làm việc trước đây." Chu Tiểu Nghiên lắp bắp nói xong, sau đó cũng không ngoảnh đầu lại, liền rời khỏi phòng làm việc của Kiều Tử Mạc.
Vừa bước ra, Chu Tiểu Nghiên hoảng hốt phát hiện Kiều Tử Mạc đang đứng ở ngay cửa ra vào, khiến nàng giật nảy mình.
"Anh... sao anh lại ở đây?"
Kiều Tử Mạc vốn muốn tạo không gian riêng cho Kiều Diệc và Chu Tiểu Nghiên, thật không ngờ hắn vừa bước ra, Chu Tiểu Nghiên cũng đi theo ra, đúng là có chút bực mình.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận