Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 759: Lễ Giáng Sinh (length: 3722)

Có phải là tỏ tình hay không?
Kia Lâm Việt rốt cuộc muốn làm sao để tỏ tình với nàng? Nghĩ thôi đã thấy kích động rồi!
"Trời ơi, ngươi nhìn mà kích động đến..." Trần Thu Dĩnh ở một bên trợn trắng mắt, "Thế này thì những con cẩu độc thân như chúng ta sống kiểu gì a! Đúng không, Tiểu Bố Đinh?"
"Hả?" Tiểu Bố Đinh mặt đầy dấu chấm hỏi.
"Ngại quá ta quên mất, hiện tại chỉ có một mình ta là cẩu độc thân. Ta tuyên bố tuyệt giao với các ngươi năm phút đồng hồ! ! Hẹn gặp lại!"
"Ngươi nói gì vậy, Dĩnh Dĩnh, ta giống như ngươi đều là cẩu độc thân."
"Thôi đi. Với quan hệ của ngươi và Tạ Nguyên, cả ngày trước mặt ta cứ tú ân ái qua lại, mà ngươi còn nói với ta là độc thân? Ta thấy đến lễ Giáng Sinh vừa thoáng cái, ta cũng chỉ có thể theo La Tiệp cùng đi chơi game thôi. Ô ô ô..."
"Chơi game thì có gì không được!" Vẫn luôn đeo tai nghe chơi game La Tiệp lúc này đột nhiên thốt ra một câu như vậy.
"Chẳng tốt đẹp gì cả!" Trần Thu Dĩnh dậm chân, "Người ta đã mập thế này, nếu lại mỗi ngày ngồi trong phòng ngủ chơi game thì thật chỉ có nước phát triển bề ngang thôi. Đến lúc đó, ta đoán chừng cả đời này chỉ có thể làm cẩu độc thân. Ô ô..."
"Ách..." Hàn Nặc an ủi cười cười, vỗ vai Trần Thu Dĩnh, "Dĩnh Dĩnh, thật ra trong trò chơi vẫn có thể tìm được tình yêu đích thực, ngươi xem Tiểu Bố Đinh chẳng phải là vậy sao. Có điều ngươi thật cần phải giảm bớt cân chút."
"Tiểu Nặc, ngươi đây là đang an ủi ta sao? Nhưng sao ta chẳng vui chút nào vậy?"
Chúng ta bạn Trần Thu Dĩnh, đột nhiên cảm thấy thật tủi thân. Tìm tình yêu đích thực trong game, quả thực như mò kim đáy bể vậy! Nàng cũng không cảm thấy mình có vận may tốt như thế.
Còn về giảm béo nha... Trần Thu Dĩnh không nỡ liếc nhìn mấy món đồ ăn vặt bày trên bàn...
Thật là khó chọn quá đi! !
Thôi vậy, nàng vẫn cứ tiếp tục làm cẩu độc thân đi. Thật ra một mình cũng không có gì không tốt, ít nhất sinh hoạt tự do, muốn ăn là ăn, không phải sao?
"Yên tâm, Dĩnh Dĩnh, ngươi còn có chúng ta mà! Bất kể thế nào, bọn mình mãi mãi vẫn là bạn tốt, đúng không?" Hàn Nặc đứng lên, kéo tay Trần Thu Dĩnh và Tô Tiểu Bộ nói.
La Tiệp còn ở trên giường cũng cười nhẹ gật đầu.
"Đúng, bất kể thế nào, bọn mình phải vĩnh viễn ở cùng nhau!"
Hàn Nặc vẫn luôn cảm thấy nàng là người may mắn. Bất kể là trước khi nàng mất trí nhớ hay là sau khi mất trí nhớ, mấy tỷ muội trong phòng ngủ này đều chưa từng bỏ rơi nàng. Mặc dù bọn họ cũng thường xuyên vì chút chuyện của mình mà rối tung lên, nhưng tình bạn thì sẽ không biến mất.
Có đôi khi tình bạn thường đáng tin hơn tình yêu. Hôm qua ngươi yêu người kia, có lẽ giây trước còn nói muốn cùng nhau sinh tử, giây sau đã vùi vào lòng người khác rồi.
Nhưng tình bạn thì không giống vậy, đã nói làm bạn cả đời, thì chính là cả đời là bạn.
"Đúng rồi, Tiểu Bố Đinh, lễ Giáng Sinh sắp đến, ngươi và Tạ Nguyên có tính toán gì chưa?"
Hàn Nặc nhìn ra được Tạ Nguyên là thích Tiểu Bố Đinh, còn Tiểu Bố Đinh thì sao? Hàn Nặc hỏi nàng nhiều lần, nàng đều nói bản thân vẫn chưa nghĩ kỹ.
Nàng đến giờ vẫn chưa dám thoát ly khỏi thế giới game, thật sự đi đối mặt với Tạ Nguyên.
Rõ ràng game mới là hư vô mờ ảo, nhưng Tô Tiểu Bộ lại cảm thấy, Tạ Nguyên càng xa xôi hơn một chút. Mỗi lần nàng đối diện với Tạ Nguyên, nàng đều có một loại cảm giác không chân thật, sẽ cảm thấy người trước mặt này thật là "Duyên Lai" mà nàng quen trong game sao?
Nàng có thể đem thái độ đối đãi "Duyên Lai" trong game cũng dùng giống vậy với Tạ Nguyên được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận