Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 444: Ngươi nguyện ý cho ta một cơ hội sao (length: 3798)

"Thật, ta làm tương đối tốt?" Nghiêm Du Thành nhịn không được bật cười.
Bất quá ta thân ái Hàn Nặc đồng học, ngươi có phải hay không cũng quá chậm hiểu rồi? Hắn đều nói rõ ràng như vậy, cố ý nhấn mạnh cái bánh gato này là vì nàng nói thích, hắn mới đặc biệt đi học.
Thế nhưng mà nàng sao vẫn không có bất kỳ biểu hiện gì đâu?
Thật đúng là cứ như vậy bình tâm tĩnh khí ở đó nếm bánh gato?
Nghiêm Du Thành tâm đều muốn tan nát.
Nhìn Hàn Nặc đã một lòng một dạ tập trung vào ăn bánh gato, Nghiêm Du Thành rốt cuộc ngồi không yên, vẫy vẫy tay, Vương Tiểu Long lại đem hoa hồng đưa cho hắn.
Sau đó Hàn Nặc ngẩng đầu một cái lại đột nhiên thấy Nghiêm Du Thành đang ôm một bó hoa hồng lớn đứng trước mặt nàng, thành kính nhìn nàng. Nàng suýt chút nữa sợ đến nghẹn bánh gato.
Mặc cho nàng có giả ngốc, hay là nói phản ứng chậm chạp đến đâu, giờ phút này cũng đã đại khái hiểu ra mọi chuyện.
"Ngươi..." Hàn Nặc run rẩy, không biết nên nói gì.
Đầu óc nàng hiện tại có chút trống rỗng.
Nói thật, nàng từ trước đến nay chưa từng nghĩ Nghiêm Du Thành sẽ thích nàng.
Trong ấn tượng của nàng, nàng đối với Nghiêm Du Thành chỉ có hai loại ấn tượng, ghét nàng hoặc không ghét nàng mà thôi.
Còn về chữ yêu thích, dường như đều là nghe người khác nói, hơn nữa còn là thời gian trước khi nàng mất trí nhớ.
Nghiêm Du Thành sao lại thích nàng được? Nàng dường như chưa từng cảm nhận được một chút nào từ biểu hiện của hắn cả.
"Ta thích ngươi." Nghiêm Du Thành lại không chút do dự, nói ra thẳng thắn rõ ràng ý nghĩ trong lòng hắn.
Hắn thật sự không muốn đi đường vòng nữa. Hắn vừa nãy làm nhiều điều như vậy để tạo nền, Hàn Nặc đều không kịp phản ứng, nếu hắn lại không nói trực tiếp cho nàng, theo tính ngây ngốc của nàng, có thể sẽ còn không hiểu đâu.
Dù sao hắn làm ra tất cả, đều chỉ vì nói với nàng một câu, hắn thích nàng.
Chỉ cần để nàng biết, hắn thích nàng, như vậy là đủ rồi.
Tốt rồi, lần này Hàn Nặc triệt để ngây người, trong đầu đã trống rỗng.
Chỉ nghe Nghiêm Du Thành ngừng lại một chút rồi lại tiếp tục nói với nàng: "Có phải ngươi không tin ta thích ngươi? Nếu ta nói cho ngươi, thật ra ta thích ngươi từ lâu rồi, ngươi có tin không?"
Hàn Nặc vẫn cứ thất thần không nói gì.
Nàng cũng thật sự không biết nên nói cái gì.
Có tin không? Nàng cũng không biết nàng có nên tin hay không.
Hơn nữa nàng hoàn toàn là bị Nghiêm Du Thành đột nhiên thổ lộ làm cho choáng váng có được không?
Nghiêm Du Thành vẫn còn tiếp tục nói: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi, ngươi mặc áo trắng váy trắng, cùng Lâm Việt đứng chung một chỗ. Khi đó, ta liền có ấn tượng đặc biệt với ngươi. Ngươi thích hoa sơn chi, mà hoa sơn chi cũng có ý nghĩa đặc biệt với ta. Trước kia ta thổ lộ với ngươi có chút lỗ mãng, nên cũng làm khó dễ cho ngươi. Ta từng rất ngây thơ, thậm chí còn vì chuyện ngươi cự tuyệt mà oán hận ngươi một thời gian dài. Nhưng về sau ta đều hiểu, sở dĩ ta oán hận ngươi, chỉ vì ta không thể buông bỏ được ngươi."
"Hàn Nặc. Trước kia ngươi cùng Lâm Việt ở bên nhau, ta không có tư cách xen vào giữa các ngươi. Nhưng bây giờ, ngươi đã mất trí nhớ, ngươi không còn yêu hắn nữa, các ngươi cũng đã chia tay, vậy ngươi có nguyện ý cho ta một cơ hội, để ta bù đắp lại tất cả tổn thương đã gây ra cho ngươi? Chỉ cần ngươi bằng lòng cho ta cơ hội, ta bảo đảm, ta nhất định sẽ làm tốt hơn cả Lâm Việt. Những gì Lâm Việt làm được, ta cũng sẽ làm được!"
"Hàn Nặc, ngươi có muốn làm bạn gái của ta không?"
Nghiêm Du Thành đưa bó hoa hồng đến trước mặt Hàn Nặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận