Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 187: Chúng ta chia tay (length: 3930)

Hàn Nặc trở lại phòng ngủ, thấy Tiểu Bố Đinh và các nàng đều đã bò dậy khỏi giường, cả đám đang chăm chú chơi game.
Không biết trò chơi có mị lực lớn đến đâu, hay là mị lực của tình yêu lớn hơn. Một người thuộc tính heo như Tiểu Bố Đinh vậy mà có thể bỏ cả thời gian ngủ để chơi, thật là hiếm có!
Phải biết, trong phòng ngủ này mấy con heo, ngoại trừ La Tiệp luôn là một con mọt game ra, thì ba người còn lại đều tận dụng mọi thời gian để ngủ!
Nếu như trước đây, vào buổi chiều mà không có tiết học, các nàng sẽ ngủ cả buổi chiều, sau đó dậy ăn cơm tối.
Hàn Nặc, trong tình huống bình thường, sau khi rời giường cũng sẽ không ngủ lại. Trở về phòng ngủ, nàng cũng bật máy tính lên, lướt web một lát rồi vào game.
Vừa lên mạng, Tô Tiểu Bộ đã gửi tin nhắn cho nàng.
"Đến khu trung lập!"
Ừ, cho dù hiện tại Tô Tiểu Bộ đang ngồi sau lưng Hàn Nặc, khoảng cách giữa các nàng cũng chưa đến hai mét, nhưng Tô Tiểu Bộ vẫn thích dùng phần mềm chat trong game để nhắn tin cho Hàn Nặc.
Nói cho hay, đây gọi là tinh thần game thủ!
Hàn Nặc trả lời: "Làm gì?"
Khu trung lập xa như vậy, nếu bảo nàng đến đó để tán gẫu hoặc ngắm cảnh thì thôi vậy.
Tiểu Bố Đinh: "Mau tới đi, đến giúp ta làm nhiệm vụ thu thập."
Nếu là làm nhiệm vụ, Hàn Nặc đương nhiên sẽ không từ chối. Bởi vì trong trò chơi này, hơn nửa số nhiệm vụ của nàng đều do Tiểu Bố Đinh dẫn theo làm, hiện tại Tiểu Bố Đinh cần giúp đỡ, nàng đương nhiên sẽ không từ nan.
Hàn Nặc chỉnh lại trang phục, cưỡi con bạch mã của mình chạy về phía khu trung lập.
Đến khu trung lập, Hàn Nặc theo chỗ người đánh xe đi tới địa điểm mà Tiểu Bố Đinh chỉ định. Tiểu Bố Đinh đang cùng Duyên Lai ở đó thu thập quặng ngọc!
Hàn Nặc gửi tin nhắn cho Tô Tiểu Bộ: "Duyên Lai nhà ngươi cũng ở đó à?"
Tiểu Bố Đinh: "Đúng vậy! Hắn nói chiều nay bọn họ không có tiết."
Việt Việt Đích Tiểu Miên Áo: "Hắn cũng là học sinh à?"
Lần này Tô Tiểu Bộ không trực tiếp trả lời Hàn Nặc trong game, mà quay đầu nói với người thật: "Thật ra gần đây ta mới biết hắn cũng là một học sinh, hơn nữa cũng đang học ở A thành phố này đó! Chỉ là hắn không nói cho ta học ở đâu, ta cũng không dám hỏi!"
Hàn Nặc có chút ngạc nhiên, không ngờ "Duyên Lai" cũng là học sinh à! Nhìn trang bị của hắn tốt như vậy, Hàn Nặc còn tưởng hắn là người đi làm rồi chứ! Nếu không thì sao có thể bỏ tiền nhiều như vậy?
Bây giờ xem ra cũng nên là một cậu ấm nhà giàu đi!
Hàn Nặc trừng mắt nhìn Tiểu Bố Đinh và Duyên Lai trên màn hình một hồi, hai người đang mặc đồ đôi, một người vest màu xanh nhạt, một người lễ phục dạ hội màu xanh nhạt, nhìn thế nào cũng cảm thấy mình là thừa thãi!
Nàng gõ gõ ba ba ba gửi tin nhắn cho Tiểu Bố Đinh: "Vậy nên, ngươi gọi ta đến đây để làm bóng đèn hả?"
Hơn nữa còn có công suất lớn thế này!
Hai người muốn thể hiện ân ái, muốn hẹn hò, thì lén lút thể hiện là được rồi, còn nhất định phải kéo mình đến xem, để chứng kiến làm gì?
Tiểu Bố Đinh: "Không phải mà! Hai người bọn ta thu thập chậm quá nên mới gọi ngươi đến giúp."
Hàn Nặc trợn mắt, suýt chút nữa thì ngã từ trên lưng ngựa xuống.
Được thôi, được thôi, nàng nhắm mắt coi như không thấy bọn họ thể hiện ân ái vậy.
Tiểu Bố Đinh kéo Hàn Nặc vào đội, Hàn Nặc xuống khỏi lưng ngựa, đổi găng tay thu thập, bắt đầu giúp Tiểu Bố Đinh thu thập quặng ngọc.
Việt Việt Đích Tiểu Miên Áo: "Ngươi thu thập cái này để làm gì?"
Tiểu Bố Đinh: "Để làm nhẫn cho Duyên nhà ta."
Việt Việt Đích Tiểu Miên Áo: "Lão công nhà ngươi nhiều tiền như vậy, toàn khu chiến lực đứng thứ hai, còn cần tự mình lấy quặng làm nhẫn?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận