Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 631: Chân tướng (length: 3777)

Kiều Tử Mạc đến nhà họ Lâm thì đã hơn một giờ trôi qua.
Vì hôm nay đi làm chỗ dựa cho Hàn Nặc (cậu Kiều tự nhận), Kiều Tử Mạc còn đặc biệt trang điểm qua.
Tóc dài của Kiều Tử Mạc hiện tại đã cắt ngắn, vì trước đó lão có người gọi hắn là "Kiều Mỹ nhân", khiến Kiều Tử Mạc ngấm ngầm cảm thấy người khác cho là hắn "nương pháo", không hợp với hình tượng của hắn, nên trong lúc tức giận, Kiều Tử Mạc liền đi cắt phăng mái tóc.
Hiện tại dù tóc ngắn ngủn, lại mang một vẻ đẹp khác.
Hàn Nặc sau khi nói chuyện điện thoại xong với Kiều Tử Mạc thì từ trên lầu đi xuống, dặn dò mẹ nuôi và Lâm Việt một chút, bảo là Kiều Tử Mạc lát nữa sẽ đến.
Sau đó nàng quay người lại muốn tránh về phòng.
Hiện tại tình cảnh là cha nuôi mẹ nuôi đều ngồi trong phòng khách, còn cha mẹ của Lý Tâm Nghi thì ngồi đối diện bọn họ. Lý Tâm Nghi và anh trai Lâm Việt hiện tại là nhân vật chính, hai nhà người thoạt nhìn rất hòa hợp, nàng đứng ở đây hoàn toàn thừa ra.
Hàn Nặc vừa quay người muốn lên lầu thì không ngờ Lý Tâm Nghi lại đột ngột đi theo sau.
"Tiểu Nặc, tớ có thể lên phòng cậu xem một chút được không?"
Lý Tâm Nghi cười tiến tới khoác lấy tay Hàn Nặc, ra vẻ thân thiết tỷ muội với Hàn Nặc. Trong lòng Hàn Nặc thì cự tuyệt, làm ơn, ta lên lầu chính là không muốn thấy ngươi có được không, ngươi làm gì còn muốn đi theo lên làm gì!
Có thể cho nàng một không gian yên tĩnh được không! !
Hàn Nặc thật sự muốn mắng người.
Nhưng ngoài miệng cũng chỉ có thể mỉm cười nói: "Đương nhiên... được chứ."
Lý Tâm Nghi lập tức cười, sau đó vui vẻ cùng Hàn Nặc đi lên lầu.
Hàn Nặc thật sự đau đầu muốn chết. Nàng căn bản không biết vì sao Lý Tâm Nghi muốn theo vào phòng nàng.
Mục tiêu của Lý Tâm Nghi chẳng phải là anh trai Lâm Việt sao? Vậy cô ta nên ngoan ngoãn ở dưới bồi tiếp anh trai Lâm Việt, chẳng phải tốt hơn sao? Cho dù cô ta muốn vào phòng tham quan, vậy cũng nên vào phòng Lâm Việt, chạy đến phòng nàng thì có ý gì?
Ừm, không đúng. Nàng cũng không muốn Lý Tâm Nghi chạy đến phòng anh trai Lâm Việt.
Lý Tâm Nghi đi theo Hàn Nặc cùng nhau vào phòng Hàn Nặc, ngược lại không hề nhìn ngó xung quanh, sau đó lại trực tiếp đóng cửa phòng.
Tim Hàn Nặc không khỏi thắt lại, đột nhiên không hiểu sinh ra một loại sợ hãi.
Sau đó Hàn Nặc liền lui ra xa Lý Tâm Nghi một mét, miễn cưỡng cười: "Ừm, Tâm Nghi, ngồi đi."
"Cậu muốn uống nước không, Tâm Nghi, tớ ra ngoài lấy cho cậu nhé."
Hàn Nặc nói xong liền định đi ra cửa, không hiểu sao nàng đột nhiên có loại thôi thúc muốn trốn.
Hiện tại nàng và Lý Tâm Nghi hai người ở trong một không gian kín, đều khiến nàng cảm thấy sợ hãi. Cho dù không thể đi ra ngoài, thì cánh cửa mở ra cũng tốt.
Kết quả Lý Tâm Nghi lại giành trước một bước, kéo Hàn Nặc ngồi xuống đối diện mình.
"Không cần đâu, tớ không uống nước. Hàn Nặc, thật ra tớ theo cậu lên đây, là có chút chuyện muốn nói với cậu."
Hàn Nặc ngẩn người ra.
Trực giác mách bảo nàng những gì Lý Tâm Nghi muốn nói với nàng, nhất định không phải là những gì nàng muốn nghe.
Thực ra nàng cũng đã có chút dự cảm về những điều Lý Tâm Nghi muốn nói.
Nên Hàn Nặc khẽ cười một tiếng: "Nói đi."
Lý Tâm Nghi nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Hàn Nặc, hơi chần chừ một chút. Thực ra cô ta rất thích vẻ bối rối của Hàn Nặc khi mới bước vào cửa, cô ta vốn nghĩ rằng đã dọa sợ được Hàn Nặc rồi, không ngờ hiện tại Hàn Nặc lại tỏ ra không có việc gì.
Bất quá không sao, đợi cô ta nói hết những lời muốn nói, Hàn Nặc, liệu cậu còn có thể bình tĩnh được như bây giờ sao?
Cô ta không tin!
Bạn cần đăng nhập để bình luận