Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 1593: Đã lâu không gặp 4 (length: 3836)

Cái này rất giống như trúng một loại độc, sẽ làm cho dục vọng của con người không thể dừng lại.
Ngươi biết rất rõ ràng ngươi làm những điều này đều là sai, thế nhưng lại không nhịn được tiếp tục sai xuống.
Ngươi biết rất rõ ràng nói dối một ngày nào đó sẽ bị vạch trần, nhưng lại không nhịn được một lần lại một lần đi nói láo.
Cái này... Chính là thói hư tật xấu của con người.
Đây cũng là tính ích kỷ có từ khi sinh ra của con người. Vu Hàn rất xoắn xuýt, nhưng cũng chỉ là đang xoắn xuýt mà thôi.
Cuối cùng, vẫn là Kiều Tử Mạc không nhịn được phá vỡ cục diện xấu hổ này.
Hơn nữa nhìn tình huống, vừa rồi cũng hẳn là hắn kéo Kiều Diệc cùng đi đến, cũng không phải là Kiều Diệc muốn chủ động tới.
Kiều Tử Mạc chủ động thay hai người đánh vỡ sự im lặng: "Oa, Vu Hàn ca, ngươi với ca ta cũng có kha khá ngày không gặp mặt rồi nhỉ. Hôm nay cũng coi như cơ hội tốt, chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây! Có duyên, có duyên..."
"Phải không?" Không ngờ Kiều Diệc lại lúc này lạnh lùng phản bác một câu, phảng phất dội cho Kiều Tử Mạc một chậu nước lạnh vào đầu.
Đại ca của ta ơi! Ca ruột của ta, ngươi cũng quá vô tình đi!
Ngươi có biết hay không, đệ đệ ngươi vất vả làm những điều này đều là vì ngươi? Ngươi không những không cổ vũ, còn cảm thấy như là ta đang hại ngươi vậy!
Thật là không có ăn ý giữa anh em! Hừ...
Mà Kiều Diệc...
Giờ phút này suy nghĩ trong lòng của hắn lại là...
Hôm nay tới đây, mặc dù thuận theo đúng là chuyện hắn nên làm. Sinh nhật dì Diệp Tuyết, hắn lẽ ra là muốn đến, hơn nữa mấy năm trước hắn cũng đều tới. Nhưng cũng không cần thiết không thể không đến.
Dù sao hắn bận rộn công việc, mà Kiều gia vốn dĩ cũng sẽ có người đến, nếu như hắn cố tình tìm cho mình lý do không đến, kỳ thật rất dễ dàng.
Huống chi, Kiều Diệc kỳ thật biết hôm nay Chu Tiểu Nghiên nhất định sẽ ở đây.
Hắn đã quyết định từ bỏ Chu Tiểu Nghiên, liền xem nàng như là một đoạn nhạc dạo trong quá khứ. Lúc này bọn họ lẽ ra không nên gặp lại, để tránh chính mình xấu hổ và suy nghĩ lung tung.
Nhưng hắn lại có chút muốn gặp nàng, loại tâm lý mâu thuẫn này làm Kiều Diệc cuối cùng vẫn là ma xui quỷ khiến mà đến.
Bất quá... Từ lúc hắn bước vào cửa lớn Lâm gia và nhìn thấy Chu Tiểu Nghiên, hắn đã không có ý định đi đến trước mặt nàng nữa.
Thế nhưng lại có Kiều Tử Mạc cái tên nhiều chuyện này, chạy tới liền lôi kéo hắn, nhất định để hắn đi gặp Vu Hàn!!
Cũng không biết hắn có ý gì. Ngươi nói tâm trạng Kiều Diệc bây giờ có thể tốt lên được không? Hắn có thể cho Kiều Tử Mạc sắc mặt tốt được sao?
Không thể.
Đã lúc này Kiều Diệc đã mở miệng, mặc dù không phải là nói lời hay gì, nhưng ít ra cũng mở miệng rồi, Vu Hàn khẳng định cũng không thể tiếp tục im lặng.
Huống chi trong lòng hắn ít nhiều cũng cảm thấy có chút có lỗi với Kiều Diệc, cho nên lại càng không thể cứ mãi không để ý tới Kiều Diệc.
Vừa rồi hắn sở dĩ không mở miệng trước cũng chỉ là cảm thấy xấu hổ mà thôi, không biết nên nói gì.
"Đúng vậy, Kiều Diệc, đã lâu không gặp. Trước đó cũng không nghe Hàn Nặc nhắc đến hôm nay các ngươi cũng tới, cho nên ta cũng không biết các ngươi sẽ đến."
"Vu Hàn, ở đây sống quen chưa? Nghe nói ngươi đi làm ở Lâm thị?"
"Đúng vậy."
"Rất tốt. Vậy thì sau này chúng ta còn là đối tác, chí ít không phải quan hệ cạnh tranh."
Câu nói này của Kiều Diệc làm Vu Hàn ngẩn ra, hắn không rõ Kiều Diệc chỉ thuận miệng nói hay là có thâm ý khác?
Hắn nói không phải quan hệ cạnh tranh là có ý gì? Là đơn thuần chỉ trong công việc hay là còn hàm ý những thứ khác?
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận