Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 2855: Không thích 10 (length: 3793)

"Tiểu Bố Đinh, ngươi có tin lời ta vừa nói không?" Tô Niệm Niệm đột nhiên hỏi Tiểu Bố Đinh.
"Hả?"
Tiểu Bố Đinh ngớ người, nàng không hiểu ý Tô Niệm Niệm lúc này. Nàng vừa nói nhiều như vậy, chẳng phải là vì làm Mao Thu Minh tin lời nàng nói sao? Dù Tiểu Bố Đinh thấy Mao Thu Minh có vẻ không tin lắm, nhưng bản thân nàng cũng không quan tâm, hơn nữa nàng cũng chẳng nghĩ ra, Tô Niệm Niệm cần gì phải nói dối với Mao Thu Minh.
Dù cho nàng thật gặp trai đẹp nào đó rồi bắt chuyện vài câu thì có sao, sao phải quanh co nói dối với Mao Thu Minh?
Tiểu Bố Đinh không nghĩ thông.
Hơn nữa điều làm Tiểu Bố Đinh càng khó hiểu là, Tô Niệm Niệm đã cố công bịa chuyện, lại còn nhảy qua chuyện đó, chuẩn bị đi ăn cơm, sao nàng đột nhiên lại hỏi một câu như vậy?
"Tiểu Bố Đinh, ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi có tin lời ta vừa nói không?" Tô Niệm Niệm lại hỏi lần nữa.
"Ờ... Tương... Tin chứ." Tiểu Bố Đinh không còn cách nào, đành phải nói vậy.
"Ngươi nói dối."
Tô Niệm Niệm trực tiếp phủ nhận câu trả lời của Tiểu Bố Đinh.
Được thôi, nàng đang nói dối, nhưng chuyện này quan trọng sao? Tô Niệm Niệm chẳng phải cũng luôn nói dối hay sao?
Tiểu Bố Đinh hơi cạn lời, nàng không hiểu tại sao Tô Niệm Niệm cứ phải hỏi câu này, hơn nữa còn nhất quyết đòi cho ra đáp án. Cho qua chuyện cũng không được.
"Vậy ngươi muốn ta trả lời thế nào?" Tiểu Bố Đinh hỏi lại.
Các nàng nói chuyện khá nhỏ, để Mao Thu Minh không nghe được, Tô Niệm Niệm còn cố ý kéo Tiểu Bố Đinh đi chậm lại, cố gắng giữ khoảng cách với Mao Thu Minh.
"Thành thật trả lời là được."
"Chuyện này rất quan trọng à?"
"Ừ, ta muốn biết suy nghĩ của ngươi."
"Được thôi, vậy ta nói ta không tin. Với lại ta thấy Mao Thu Minh cũng không tin."
"À, ta cũng nghĩ vậy."
Tiểu Bố Đinh cứ tưởng sau câu này sẽ còn gì đó, nhưng Tô Niệm Niệm lại đột ngột kết thúc chủ đề.
Khiến Tiểu Bố Đinh không khỏi ngơ ngác nghĩ vẩn vơ.
Nếu chuyện Tô Niệm Niệm nói gặp bạn tốt Vic ở nước ngoài là giả, vậy rốt cuộc nàng đã gặp ai, mà nói chuyện lâu đến thế?
Hay là thực ra nàng không gặp ai cả?
Nhưng nếu không gặp ai, vậy nàng đã đi đâu, mà tốn nhiều thời gian như vậy? Toàn những điểm đáng ngờ, vậy mà Tô Niệm Niệm lại không muốn nói.
Thêm nữa điều làm Tiểu Bố Đinh thấy lạ là, vì sao Tô Niệm Niệm phải tốn công nói dối với bọn họ như vậy? Dù nàng gặp ai thì cũng không cần thiết phải nói dối mà. Rồi đã nói dối thì thôi đi, sao lại còn quay ra vạch trần với nàng, rằng nàng đang nói dối chứ?
Thật kỳ quái.
Bên này, Tô Niệm Niệm tán dóc xong với Tiểu Bố Đinh, sau đó lại kéo Tiểu Bố Đinh đi nhanh vài bước, đuổi kịp Mao Thu Minh.
"Anh Thu Minh, trưa nay chúng ta đi ăn cá nướng đi, Tiểu Bố Đinh thích ăn cá nướng nhất đó."
"Sao ngươi biết ta thích ăn cá nướng nhất?"
"Sao ngươi biết nàng thích ăn cá nướng nhất?"
Tiểu Bố Đinh và Mao Thu Minh đồng thanh kinh ngạc.
"Ta thấy trong sổ ghi nhớ của anh đó." Tô Niệm Niệm không để ý nói, lần này thì nàng không hề nói dối. Bởi vì Mao Thu Minh thật sự có một cuốn sổ ghi nhớ.
(Hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận