Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở

Năm Ấy Mùa Hè, Hoa Sơn Chi Nở - Chương 548: Ai khóc (length: 3743)

Chỉ là nàng chỉ sợ vẫn là muốn phụ lòng hắn.
Hàn Nặc tùy tiện uống vài ngụm canh, liền gác thức ăn lại. Sau đó xoay người lại muốn lên giường nằm.
Tô Tiểu Bộ gọi nàng lại: "Ngươi không ăn sao?"
"Ừm, không muốn ăn."
"Có phải ngươi bị bệnh rồi không, mặt trông hồng hồng?"
Hàn Nặc sờ sờ mặt, vừa bò lên giường, vừa trả lời Tô Tiểu Bộ: "Ừ, hình như hơi cảm. Buổi tối ngươi giúp ta xin phép nghỉ với thầy Đường, ta sẽ không đi điểm danh."
Tô Tiểu Bộ nghĩ một chút mới hỏi: "Ngươi nói cho Lâm Việt chưa?"
Tô Tiểu Bộ thật ra vẫn luôn nghi hoặc, từ khi Tiểu Nặc về phòng ngủ hôm nay, liền không hề nhắc tới Lâm Việt. Hơn nữa, nếu thường ngày Tiểu Nặc không ra ăn cơm, người mang cơm cho nàng nhất định là Lâm Việt. Sao có thể đến lượt Kiều Tử Mạc được?
Trong chuyện này nhất định có vấn đề!
Hàn Nặc sững người một chút, động tác leo lên giường cũng chần chờ đôi chút, sau đó nàng đột nhiên cười: "Lâm Việt sao? Sao phải nói cho Lâm Việt ca ca chứ? Thôi đừng làm phiền hắn. Ta chỉ là hơi choáng đầu thôi, ngủ một giấc là được. Ngươi nhớ giúp ta xin nghỉ nhé." Nói xong, Hàn Nặc chui vào chăn, trùm kín đầu.
Tô Tiểu Bộ đành chịu, cũng không hỏi thêm.
—— Đến giờ điểm danh buổi tối, Hàn Nặc không đi, Tô Tiểu Bộ giúp nàng xin phép với thầy.
Tô Tiểu Bộ nhìn quanh phòng học, phát hiện Lâm Việt cũng không đến. Ngược lại là Nghiêm Du Thành, thấy Hàn Nặc không tới, còn cố ý chạy tới hỏi Tô Tiểu Bộ.
Nhưng Tô Tiểu Bộ vốn không ưa gì Nghiêm Du Thành, hắn đến hỏi chuyện của Tiểu Nặc, Tô Tiểu Bộ lại càng không muốn nói cho hắn. Qua loa vài câu với Nghiêm Du Thành, Nghiêm Du Thành liền bất đắc dĩ bỏ đi.
Trở về phòng ngủ, ở dưới tầng Tô Tiểu Bộ lại gặp Kiều Tử Mạc.
"A, Kiều mỹ nhân, ngươi lại tới đưa cơm à?"
Kiều Tử Mạc vẫn cầm mấy hộp cơm trên tay, Tô Tiểu Bộ vừa nhìn là biết hắn đến đưa cơm tối cho Hàn Nặc.
Kiều Tử Mạc cười cười, tiến lên hai bước đưa hộp cơm tới trước mặt Tô Tiểu Bộ, rồi rất lễ phép đáp: "Ừm, làm phiền cậu, học tỷ."
Tô Tiểu Bộ bỗng không nhịn được cười: "Ha ha ha ha... Kiều đại mỹ nhân chúng ta luôn luôn ngạo mạn, sao hôm nay lại khách khí vậy?"
Kiều Tử Mạc có chút lúng túng, nhưng vẫn nhanh chóng phản ứng lại: "Vì tớ cần cậu giúp việc mà."
"A, cũng đúng. Nhưng mà Kiều Tử Mạc, sao cậu không gọi điện trực tiếp cho Hàn Nặc, cứ phải ở đây chờ bọn tớ. Nếu không chờ được bọn tớ thì sao?"
"Tớ cũng muốn trực tiếp đưa cho nàng, nhưng cậu thấy nàng sẽ xuống lấy sao? Để các cậu mang về, nàng ít nhiều cũng có thể ăn chút."
Tô Tiểu Bộ đột nhiên nghi ngờ. Nghe ý của Kiều Tử Mạc, hình như biết Hàn Nặc sẽ không ăn cơm của hắn, vậy sao hắn còn chăm chỉ không ngừng đưa vậy?
Hơn nữa, đồ ăn Kiều Tử Mạc đưa cho Hàn Nặc buổi trưa, Tô Tiểu Bộ cũng đã nhìn qua, rất thanh đạm, không hợp với khẩu vị không cay không vui thường ngày của Tiểu Nặc. Như là đã sớm biết Tiểu Nặc bị ốm, nên đặc biệt chuẩn bị đồ ăn cho nàng vậy.
Vậy là Tiểu Nặc thật sự có chuyện gì đang giấu bọn họ sao?
"Này, Kiều Tử Mạc." Tô Tiểu Bộ đột ngột xích lại gần Kiều Tử Mạc, khiến Kiều Tử Mạc giật mình lùi về sau một bước, "Muốn tớ giúp cậu đưa cơm cũng được thôi, nhưng cậu phải nói cho tớ một bí mật."
Bạn cần đăng nhập để bình luận